Chương trước
Chương sau
Tần Hoàng không nghĩ tới Tần Triệt sẽ gọn gàng nhanh chóng nói ra những lời này như thế, hắn có chút hoảng. Tần Hoàng thật sự không ngờ, cũng không thể hiểu nổi, nhi tử bản thân mình vô cùng chờ đợi sao lại biến thành dáng vẻ như thế này. Tần Hoàng chưa bao giờ hiểu, một tay hắn đã dẫn đến Tần Triệt ngày hôm nay, những năm ở trong lãnh cung, tất cả những gì Tần Triệt đã phải chịu đựng, có thể nói là do Tần Hoàng vô tình cố ý dẫn đến, mà từ khi Tuyết quý nhân chết đi, Tần Hoàng giống như đã sản sinh một ý niệm không nên có với hài tử của Tuyết quý nhân, lại càng trực tiếp dẫn đến Tần Triệt ngày hôm nay. Nếu ân oán trong từng ấy năm có thể dùng một câu 'Thật xin lỗi, ta nhìn lầm, ta nhận sai' để cứu vãn, vậy thì những gì Tần Triệt đã phải trải qua chẳng phải chỉ là chuyện cườ thôi ư! Tần Hoàng vĩnh viễn không biết, là lời xin lỗi của hắn, mới dẫn nhân cách này của Tần Triệt xuất hiện, không thể chịu đựng nổi mà xuất hiện.
Tần Triệt thấy Tần Hoàng tựa hồ đang do dự, hắn câu lên khóe môi, mũi chân rẽ ngang, mạnh mẽ đạp lên đầu Tần Hoàng, nói: "Thế nào, hiện tại bỏ không được sao? Đều như vậy, còn quyến luyến giang sơn của mình sao?"
Mặt Tần Hoàng bị hung hăng đè trên mặt đất, mạnh đến nỗi biến hình, cả người run càng lợi hại, hắn rốt cục biết được, giờ khắc này, hắn đã không thể áp chế được đứa bé này nữa, thậm chí, sau khi hài tử này trưởng thành càng thêm đáng sợ.
Bàn chân Tần Triệt càng thêm dùng lực, khiến Tần Hoàng phát sinh tiếng gào đau đớn, hô hấp cũng trở nên kịch liệt, giống như không thở nổi. Tần Hoàng hối hận a, hối hận tại sao mình lại cho tất cả mọi người lui xuống, hối hận hắn vẫn coi Tần Triệt chỉ là một hài tử gầy yếu, vô lực chỉ có thể ngồi trên xe lăn trước kia, hắn đã hoàn toàn quên, hiện tại Tần Triệt là chiến thần, một người không dùng được sao có thể sống sót trên chiến trường khốc liệt? Còn liên tục sáng tạo kỳ tích, đánh thắng một trận lại một trận, kiến tạo nên tên tuổi chiến thần. Tần Triệt so với suy nghĩ của hắn, còn đáng sợ hơn.
Tần Hoàng hối hận đến ruột cũng xanh lại, ngón tay hắn gian nan đưa về phía bên hông mình, giống như muốn móc ra vật gì.
Ánh mắt Tần Triệt xéo qua nhìn thấy, trực tiếp cười lạnh một tiếng, liền đạp một cước về tay lão, lại là một tiếng gào lên đau đớn, một đồ vật cứ như vậy rơi ra. Tần Triệt nhìn vật đó, lại nhìn Tần Hoàng đau đến nỗi run lẩy bẩy co lại thành một đống, nói: "Phụ hoàng, ngài quả nhiên là đang lừa gạt ta, đúng không? Mãi đến tận lúc này ngài vẫn muốn gọi ảnh vệ Hoàng gia?"
Thân thể Tần Hoàng run rẩy, không nhịn được nói: "Nghiệt tử! Ngươi, như ngươi vậy, là muốn gϊếŧ cha sao? Người như ngươi, người như ngươi dù cho kế thừa hoàng vị cũng sẽ bị người trong thiên hạ khinh thường a!"
Tần Hoàng nỗ lực dùng thương sinh thiên hạ áp chế Tần Triệt, nhưng, hắn sai, sai vô cùng, một kẻ căm hận người trong thiên hạ, sao có thể để chuyện này ở trong lòng.
Quả nhiên, Tần Triệt cười đến càng thêm thoải mái, nói: "Người trong thiên hạ? Người trong thiên hạ sẽ không quản ta có không có tự tay gϊếŧ ngươi hay không, bọn họ sẽ chỉ nhìn thấy, là ta một tay mang binh đi đánh giặc, thừa thắng xông lên, giang sơn này là quân đội của ta bảo vệ mà còn, Phụ hoàng, ngài cho rằng, ngài chỉ cần ngồi cao ở trên vương tọa, thì thương sinh thiên hạ sẽ vẫn cung phụng ngài sao? Sợ là ngài đã quên, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, một Hoàng đế thân thể ốm yếu bất lực như ngài, liệu rằng có bao nhiêu bách tính hi vọng ngài chết đi đây?"
Tần Hoàng lập tức trợn mắt lên, tròng mắt lồi cả ra, cả khuôn mặt chẳng khác nào một con cá sắp chết, dữ tợn khó coi.
Tần Triệt giống như không nhìn thấy sự kinh hoảng của lão, tiếp tục nói: "Phụ hoàng, mãi đến tận lúc này ngài vẫn không hiểu tại sao ta lại lựa chọn xuất chinh sao? Tại sao phải rời xa Đế đô? Ngài thật cho là ta không có để ý tới vị trí này sao? Ta sao có thẻ bỏ qua vị trí này? Dù sao, ngài chính là dựa vào vị trí này khống chế nhân sinh của ta, những năm qua ta đã nhận không ít khổ nhục, Phụ hoàng, mãi đến giờ ngài vẫn không không biết sao? Hả?"
Dứt lời, Tần Triệt chậm rãi ngồi lên ghế, một tay chống hàm dưới, thưởng thức dáng vẻ Tần Hoàng chật vật trên đất, dáng dấp kia vô cùng buồn cười, nhưng trong lòng hắn không có nửa phần vui sướng, chỉ có cừu hận càng thêm đậm đặc, hắn giống như đang tán gẫu việc nhà nói: "Phụ hoàng, ngài đã từng thử qua tư vị chịu đòn chưa, ngài biết bị tất cả mọi người tùy ý bắt nạt là cảm giác gì không? Ngài còn nhớ năm đó ở trong lãnh cung, ngài có một hài tử còn đang chờ ngài cứu vớt không? Không, ngài cái gì cũng không biết, hoặc là biết rõ nhưng lại xem thường, có điều, ta ngược lại là muốn cảm tạ ngài."

Thời khắc này, sắc mặt Tần Hoàng vui vẻ, cho rằng sự tình có cơ hội chuyển biến, vội vàng dùng lực chống đỡ nửa người, lảo đảo nói: "Triệt nhi, Phụ hoàng biết sai, năm đó là Phụ hoàng sai, chỉ cần ngươi mau cứu Phụ hoàng, Phụ hoàng sẽ tha thứ cho ngươi có được không, sau này Phụ hoàng nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, giống như phụ thân."
Khóe miệng Tần Triệt nhếch lên, nói: "Ngài quả nhiên là sẽ theo cột trèo lên, ngài chính là vô sỉ như vậy, nhưng không sao, ta đúng là muốn cảm tạ ngài, nếu như không phải là ngài lãng quên ta trong lãnh cung, chỉ sợ cả đời này ta cũng sẽ không gặp được Mập mạp, điểm này, ta quả thật là nên nói cám ơn."
Tần Hoàng sững sờ, hiển nhiên không hề nhớ người có tên 'Mập mạp' kia là ai.
Tần Triệt cũng không muốn tiếp tục đàm luận, tùy ý vạch trần đề tài này, thấy Tần Hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định nỗ lực đi tìm thứ đồ bị rơi xuống đất vừa rồi, hắn có chút trào phúng nói: "Phụ hoàng, ngài cho là sau khi trở lại, ta chưa hề nghĩ tới còn có Ảnh Vệ hoàng gia sao?"
Tần Hoàng đang cố gắng đưa tay lấy vật kia lập tức dừng lại, lão chậm rãi quay đầu lại, nhìn ý tứ trào phúng trên mặt Tần Triệt, run giọng nói: "Ngươi, ngươi có ý gì.."
Ngón tay Tần Triệt gõ từng nhịp trên bàn, âm thanh ấy càng giống như gõ vào ngực Tần Hoàng.
"Phụ hoàng, ngài thật đúng là quá tự tin."
Tần Hoàng cảm giác được nguy cơ, tiếng thở của lão càng ngày càng nặng, thân thể lại càng vô cùng đau đớn, hắn duỗi tay, liều lĩnh muốn lấy được thứ kia.
Ngoài cửa, mọi người đang chờ đợi cũng đang đối diện nhìn nhau, người nào cũng không biết Hoàng Thượng đột nhiên lưu Vương gia lại làm gì, trong lòng mỗi người cũng nhấc lên cao, cái gọi là tâm tư đế vương khó dò, ai biết Hoàng Thượng có đột nhiên giận lây sang Vương gia hay không.
Điệp Y chờ một hồi, thật sự có chút không nhịn được, nói: "Đây, cái này còn cần chờ bao lâu a!"
Không có ai đáp lời nàng ta. Những phó quan này cũng sẽ không tán đồng người phụ nữ như nàng, bọn họ vẫn luôn rõ ràng là ai đem bọn hắn hoàn hảo trở về. Tuy nói nhóm phó quan cũng vô cùng cảm tạ năm năm qua Điệp Y cô nương luôn ở trong quân đội hỗ trợ, nhưng bọn họ cũng càng rõ ràng hơn, trong mắt cô nương này chỉ có Vương gia, cũng chỉ sẽ chuyên tâm hầu hạ Vương gia, đối đãi với những người bình thường như bọn họ, thái độ vô cùng khác biệt, thường thường đều là qua loa cho xong, bọn họ là đại nam nhân không giả, nhưng những chi tiết nhỏ này cũng vẫn cảm giác được. Vì thế vào lúc này, tất cả bọn họ đều sẽ có thiên hướng đứng về phía Hàn cô nương, chí ít Hàn cô nương là vì cứu trị cho bọn họ mà mệt đến té xỉu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.