Chương trước
Chương sau
Thậm chí, còn có rất nhiều cô nương trang phục lộng lẫy cố gắng chen ra trước hàng, nỗ lực bày ra dáng vẻ ưa nhìn nhất của mình. Ai cũng biết rõ, Tần Vương đại nhân lợi hại như thế nhưng đến nay vẫn chưa cưới vợ! Thậm chí ngay cả thị thiếp cũng không có một người nào! Có thể nói là một nam nhân vô cùng tốt, mỗi một cô nương đều nghĩ đến nát óc, muốn tìm mọi cách gả cho Tần Vương, nếu thật sự có thể lọt vào mắt xanh của Tần Vương, đây chính là chuyện vinh dự của toàn gia tộc, một bước bay lên đầu cành cây làm Phượng Hoàng.
Lời nói không êm tai, Đại Hoàng Tử Tần Mục bức thoái vị thất bại đào tẩu, Nhị Hoàng Tử đến nay tung tích không rõ, mà Hoàng Đế lâm thời đang bệnh nặng lại triệu kiến Tần Vương đang trấn thủ biên cương trở về, vậy chẳng phải là có ý muốn trao đại vị cho hắn sao! Chỉ cần nghĩ đến đây, cũng khó trách các cô nương trên toàn đế đô đều rung động, mỗi một người hăng như gà chọi, dù cho không được làm chính thê, thì làm một thị thiếp cũng có gì không tốt a, tương lai có thể trở thành Quý Phi Nương Nương, lại cố gắng sinh ra Hoàng Tử công chúa, vậy, vậy, quả thực không dám nghĩ!
Các loại tình huống được suy diễn, làm cho thành đế vào giờ phút rầm rộ chưa từng có, hầu như toàn bộ dân chúng đế đô đều đổ ra đường, bọn họ kêu gào, nhìn cửa thành từng chút một mở ra, nhưng đập vào mắt, không phải là Tần Vương điện hạ bọn họ ngóng trông, mà là một tấm bia đá cực lớn. Lúc bia đá xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt, trợn mắt nhìn mà không tìm được manh mối. Tấm bia đá được tám binh sĩ vóc người khôi ngô nhấc lên, ở vị trí trung tâm tấm bia còn cột một tú cầu đỏ thẫm, khiến tấm bia vốn vắng lặng nhiều thêm một tia vui mừng. Dần dần, có người nhận ra có gì đó không đúng, họ nhìn thấy phía trên bia đá có khắc những cái tên tựa hồ có hơi quen thuộc.
"Ta thấy đại danh của Cẩu Đản! Còn nữa, sao ta lại thấy tên của các binh sĩ?"
"Ta cũng nhìn thấy! Còn có Đại Hổ làng bên cạnh, còn có Thạch Đầu, tên bọn họ cũng ở phía trên!"
"Trời ạ, những cái tên này là sao?"
Dần dần, lúc tấm bia đá xuất hiện hoàn toàn trước mặt dân chúng, những tiếng hoan hô nghị luận kia chậm rãi hạ thấp xuống, mọi người từ từ phát hiện những cái tên mình quen thuộc hoặc từng nghe qua xuất hiện trên bia đá, mà bản thân họ lại không đứng trong đội ngũ, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Những người có tên trên bia đá, sẽ không xuất hiện. Những người này.. đều đã chết trận nơi sa trường, không thể trở về quê nhà, cũng không thể hưởng thụ nghi thức hoan nghênh họ khải hoàn trở về được nữa. Tấm bia này, là bia đá tử vong, tên người được ghi chép phía trên đều là những binh sĩ vì bảo vệ quốc gia mà hi sinh, bọn họ là niềm kiêu ngạo của Hàn Linh.
Toàn bộ bách tính đều yên tĩnh lại, thời khắc này, giống như đang mặc niệm, tưởng niệm các oan hồn, cho dù là thân thể bọn họ đã không thể xuất hiện, nhưng linh hồn bọn họ, đều sẽ được trở lại cố hương. Không biết là người nào khởi đầu, cũng có lẽ là mọi người tự giác bắt đầu, dân chúng người này nối tiếp người kia cúi đầu, bọn họ tựa như đang không có một tiếng động tưởng niệm, tất cả đều hạ thấp đầu, bầu không khí vốn vui sướng hân hoan trong nháy mắt trở nên nặng nề. Đúng vậy a, dù cho là chiến thần bách chiến bách thắng, dù có là đội quân vô cùng cường hãn, nhưng chung quy, bọn họ vẫn là người, chỉ cần là đánh trận, liền sẽ có thương vong xuất hiện, sống sót gọi chiến thắng trở về, những binh sĩ chết ở chiến trường chính là vì quốc vong thân, vào thời khắc này càng tạo nên sự so sánh cực đoan.

Bia đá bị nhấc vào trong thành, đây là chủ ý của Hàn Phỉ, nàng tận mắt chứng kiến sự thương vong của họ, cũng không thể cứu sống cho họ đã làm nàng vô cùng khó chịu, những binh sĩ này chết đi như vậy, nàng dù có phải khiêng cũng phải đem linh hồn bọn họ về nhà.
Theo sát phía sau là một thớt ngựa màu đỏ lửa, trên đó có một thân ảnh uy vũ đang ngồi, trên người mặc một thân áo giáp màu bạc, trên mặt còn mang theo một tấm mặt nạ người đời quen thuộc. Tấm mặt nạ kia biểu tượng cho ai, tất cả mọi người đều rõ ràng. Bầu không khí vốn vắng lặng lại dần dần nóng lên. Những anh linh chết đi không thể cứu vãn, nhưng những người trở về cũng đáng được chúc mừng. Tần Triệt cứ như vậy ngồi trên lựng ngựa, mặt nạ màu bạc che khuất sắc mặt hắn, làm bầu không khí quanh thân hắn càng thêm không thể dự đoán.
Hàn Phỉ ngồi trên lưng một con ngựa, đi phía sau, cùng một chỗ mới nhó của phó quan, trên mặt còn làm cho bẩn thỉu, tóc cũng bị mũ giáp chặn lại, làm cho người khác không nhìn ra nàng là thân con gái, chỉ đặc biệt cảm thấy thân hình binh sĩ này cũng quá nhỏ yếu, nhưng toàn bộ quân đội không có một người dám xem thường người nhỏ yếu này.
Sở Du bởi vì lí do hình thể, Hàn Phỉ không cho nó tiến vào Kinh Thành, mà tự đi tìm mảnh rừng sâu núi thẳm nào đó để chơi, còn Khôi Chính Quân, Thủy Vân quân, Ngu Tường quân dưới trướng nàng lại trú đóng ở nơi hoang dã bên ngoài thành. Sau khi Hàn Phỉ lưu lại đó rất nhiều vật tư, cũng sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện mới theo Tần gia quân vào thành. Nếu như hỏi tại sao phải đi theo, Hàn Phỉ cũng không biết. Nàng rõ ràng không cần phải tự mình đi theo họ tiến vào Đế đô, bởi vì nơi này đối với nàng mà nói cũng không quá an toàn, nhưng.. Đại để là không thể không lo lắng cho tình hình hiện tại của Tần Triệt đi. Hàn Phỉ không biết Điệp Y dùng cách gì khiến Tần Triệt tiếp thu thân phận Tần Vương, thậm chí giờ khắc này còn vô cùng ra dáng ngồi trên ngựa lớn, chỉ huy toàn bộ Tần gia quân tiến vào Đế đô. Hàn Phỉ không biết, cũng không muốn biết rõ, điều này sẽ làm nàng càng thêm buồn bực bất an.
Theo quân đội chậm rãi đi vào trong thành, dân chúng cũng từ từ vui vẻ lên, không còn cúi đầu ủ rũ nữa, dần dần, bầu không khí lại một lần nữa náo nhiệt lên. Một chiếc xe ngựa theo sát phía sau Tần Triệt, trên xe ngựa, Điệp Y không nhịn được vén rèm lên, nhìn phía trước, bóng người đang cưỡi ngựa kia, dường như chỉ cần nhìn, liền khiến người ta phải thần hồn điên đảo, dọc đường các cô nương cũng liều mạng hướng về phía Tần Triệt vứt mị nhãn, Điệp Y nhìn ở trong mắt, cả người càng lúc càng khoan khoái. Điệp Y không nhịn được nghĩ, các ngươi thấy thế nào, người đàn ông này cũng không thuộc về các ngươi, đây là của ta! Của ta!
Điệp Y vui sướng vô cùng, lúc chuẩn bị thu tầm mắt, lại nhìn thấy Tần Triệt trên lưng ngựa tựa hồ như có như không quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhưng rất nhanh lại nghiêng đầu sang chỗ khác, ai cũng không hề chú ý tới, nếu không phải Điệp Y vừa vặn nhìn thấy cũng sẽ không lưu ý đến. Điệp Y giật mình một hồi, nghĩ đến phương hướng Tần Triệt vừa quay đầu lại, nàng ta theo đó nhìn sang, lại phát hiện đó là Hàn Phỉ đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Trong lòng Điệp Y có cảm giác nặng nề, không nhịn được nắm thật chặt chiếc khăn trng tay, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, thậm chí là có một vệt ác độc chợt lóe lên. Tại sao lại là Hàn Phỉ? Dù cho hiện tại Tần Triệt đã không còn là Tần Triệt trước đây, hắn vẫn cứ để ý đến người phụ nữ kia như vậy sao? Chuyện này làm sao có thể!
Điệp Y vô cùng căm hận, nàng ta thả mành xuống, ngồi trên xe ngựa bắt đầu nghĩ phương pháp, nàng tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội thật vất vả mới có được này, nhất là bây giờ thân phận của Tần Triệt đã không chỉ là một tướng quân mà thôi, hắn còn là một Hoàng Tử, thậm chí còn là một Hoàng tử có thể leo lên hoàng vị! Nàng muốn làm hoàng hậu, nàng muốn làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.