Đoàn người cũng không dám lên tiếng, thậm chí còn hận không thể không nhìn thấy, đồng thời cũng oán hận tại sao Vương gia lại một mực mất trí nhớ vào lúc này! Đừng nói Hàn cô nương có tức giận hay không, bọn họ cũng rất tức giận có được không!
Hàn Phỉ không phải không nhìn thấy ánh mắt những người kia, nhưng nàng đã mệt mỏi không muốn giải thích thêm một câu, một mình rời khỏi doanh trại, trừ Sở Du không mang theo bất kì ai. Nhưng có Sở Du, đoàn người cũng không cần phải quá lo lắng cho sự an toàn của Hàn cô nương, dù sao chỉ đối diện trực tiếp với mắt hổ của Sở Du còn cần dũng khí, chứ đừng nói gì đến việc đánh chủ ý lên Hàn cô nương!
Lúc này, một bên khác. Hàn Yên đã ngốc ở đây rất lâu. Trừ nha hoàn mỗi ngày đưa cơm ra, ai cũng không nhìn thấy. Từ khi bị đánh ngất xỉu rồi mang ra khỏi hoàng cung, Hàn Yên cũng đã quên mình bị giam giữ bao lâu, càng làm nàng cảm thấy khủng bố hơn là, ở địa phương này, nàng căn bản không thể liên lạc với hệ thống của mình, giống như Cảnh Đông đã chết vậy. Đối với chuyện này, một người đã quá mức ỷ lại vào hệ thống như Hàn Yên cũng không có cách nào, may mà người bắt nàng đến đây tựa hồ cũng không muốn thương tổn nàng, càng giống như đã quên mất nàng. Hàn Yên kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, không đến bao lâu, nàng đã bị truyền triệu.
Lúc Hàn Yên nhìn thấy người đã bắt trói mình, dù nàng đã chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919368/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.