Chương trước
Chương sau
Điệp Y thấy mình không để ý tới, cảm thấy mất hết mặt mũi, có chút thẹn quá thành giận, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phỉ vẫn đứng trong góc nhỏ, tâm tư đang vân du đâu đó, nói: "Ngươi không phải là rất quan tâm Vương gia sao! Sao ngươi còn có thể bình tĩnh như thế?"
Bị chỉ mặt gọi tên, Hàn Phỉ chậm rãi thu tầm mắt lại, nhìn Điệp Y một chút, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Mệnh lệnh của Hoàng Thượng ai cũng không thể cãi lời, việc có thể làm, chính là chờ đợi thôi."
Kì thực vừa rồi, lúc Hàn Phỉ ở trên triều, nàng nhìn thấy người cha Thừa Tướng của nàng, hơn nữa nàng dám cam đoan, hắn tuyệt đối nhìn nàng nhiều lần, ánh mắt kia tựa hồ là lập tức liền nhận ra nàng, Hàn Phỉ ngẫm lại, cảm thấy khá ngạc nhiên, dáng vẻ của nàng đã thay đổi hoàn toàn thế mà người cha Thừa tướng có thể nhận ra sao? Đây đừng nói là cảm tình giữa cha và con gái đấy nhé?
Hàn Phỉ đối với người cha này thật sự là không có chút cảm tình nào, chẳng qua là nàng nhớ đến hài tử nhu nhược Hàn Văn Thư, cũng không biết đứa bé kia hiện tại như thế nào. Bây giờ kí ức của Hàn Phỉ không chỉ dừng ở kí ức của thần nữ ngàn năm trước, mà còn nắm giữ kí ức cá thể độc lập của 'Hàn Phỉ', mà phần ký ức này ảnh hưởng đến nàng cũng vô cùng sâu, vì thế hiện tại nhắc tới hài tử cực kì giống Hàn An kia không thể không nói, Hàn Phỉ bắt đầu để ý, thậm chí muốn mau chân đến xem, trong lòng có một loại cảm giác rục rà rục rịch. Vừa rồi, Hàn Phỉ chính là đang suy tư xem có nên về Hàn phủ một chuyến hay không, về xem Hàn Văn Thư.
Nhưng Điệp Y không thấy được thái độ của Hàn Phỉ như nàng ta muốn, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, nói: "Sự quan tâm của ngươi với Vương gia lại nông cạn như thế, hiện tại Vương gia ở bên trong cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không, ngươi cũng không thèm tỏ thái độ gì! Ngươi đúng là loại nữ nhân giả tạo!"
Lần này, Hàn Phỉ vẫn không nói gì, ngược lại là một phó quan đứng bên cạnh không nhịn được, nói: "Điệp Y cô nương, ngươi cũng đừng cố tình gây sự, Hoàng Thượng triệu kiến, chúng ta có cách gì? Dù có lo lắng thế nào cũng phải chờ, chẳng lẽ ngươi còn muốn vọt vào? Hơn nữa gấp gáo cũng vô dụng, Hàn cô nương nói đúng, chúng ta chỉ có thể chờ đợi, dù sao hoàng thượng cũng là phụ thân của Vương gia, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì."
Điệp Y không nghĩ tới những phó quan này lại giúp đỡ Hàn Phỉ như thế, trong lòng lập tức nổi giận, nhưng vẫn nhịn xuống, ở đây cãi nhau bị người khác nghe được thì không biết trên lưng nàng sẽ gánh điều tiếng gì.
Hàn Phỉ chờ một lúc, sau đó xoay người về các phó quan nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ, ta còn có chút chuyện, tạm thời rời đi một lúc."
Điệp Y chắc chắn mong Hàn Phỉ đi nhanh một chút, lập tức liền lộ ra nụ cười rực rỡ, Hàn Phỉ cũng không thèm để ý đến nàng ta, chỉ là dặn dò một tiếng liền xoay người rời đi. Đối với cấu tạo của hoàng cung nàng tương đối quen thuộc, chắng qua chỉ mất một chút thời gian liền thành công chạy ra khỏi hoàng cung, theo phương hướng trong ký ức mà đi tìm, lúc Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn thấy bảng hiệu treo trên cửa Hàn phủ liền nhận ra có chút sai biệt. Trên tấm bảng, hai chữ 'Hàn phủ' đã có chút cũ, mặt trên còn có tro bụi, hai con sư tử đá đứng ở hai bên lại càng có chút tổn hại, cũng không có người quét dọn, toàn bộ cửa phủ cũng không uy vũ hùng tráng như trước đây, ngược lại là nhiều thêm mấy phần cô đơn rách nát. Hàn Phỉ đứng ở cửa, thay đổi một thân quân phục, mặc lên người một bộ y phục hết sức bình thường, nhưng khuôn mặt khuynh thành kia xác thực là không che được bao nhiêu, may mà người đi tới đi lui không có bao nhiêu, ngược lại là không dẫn lên oanh động.
Lúc này, cửa của Hàn phủ bị mở ra, một tiểu đồng đi ra quét tước cửa, lúc nhìn thấy một người như vậy đứng ở cửa liền nhìn đến há hốc mồm. Hàn Phỉ không hề có ý định lẻn vào Hàn phủ, vô cùng quang minh chính đại tiến lên, dù sao Tần Hoàng đã sớm huỷ bỏ cái gọi là lệnh truy nã đối với nàng, hiện tại nàng cũng không phải tội phạm truy nã, chẳng lẽ về nhà mình còn phải giống như ăn trộm sao? Tuy rằng đây cũng không phải là nhà nàng.
Tiểu đồng nhìn mỹ nhân kia cứ như vậy thẳng tắp đi tới, sợ đến vội vã lùi về sau mấy bước, mẹ ơi, hắn chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như vậy đâu!
Hàn Phỉ cũng mặc kệ sắc mặt giật mình của hắn, thản nhiên nói: "Giúp ta thông báo một tiếng, cứ nói.. Hàn Phỉ, đại tiểu thư Hàn phủ, trở về."
Tiểu đồng đùng một tiếng, ngã xuống đất, chân nhũn ra, toàn bộ miệng cũng mở đến thật to, giống như không thể tin tưởng mỹ nhân trước mắt chính là đại tiểu thư Hàn phủ vẫn mất tích, bà béo tiếng xấu lan xa kia! Đây chính là bà béo a!
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Thế nào, không thể giúp ta thông báo một tiếng sao?"
Tiểu đồng cũng là một kẻ cơ linh, lập tức nói: "Làm sao có khả năng! Đại tiểu thư mới không phải là bộ dáng này của ngươi! Ngươi, ngươi không phải là tiểu thư!"

Có đánh chết tiểu đồng cũng không tin người đẹp đẽ như vậy là đại tiểu thư, hắn cảm thấy mỹ nhân này nhất định là đang trêu hắn!
Hàn Phỉ thật sự có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới sau khi gầy đi lại không ai dám nhận nàng, ngay lúc Hàn Phỉ muốn nói gì đó, một người khác từ bên trong đi ra, lúc Hàn Phỉ nhìn thấy người kia, không thể không nói, quả thật là nghiệt duyên. Đó không phải là nhị phu nhân sao! Có điều giờ khắc này nhị phu nhân cùng nhị phu nhân trong kí ức của nàng cách biệt rất xa, cả người cũng không tươi cười rạng rỡ như trước, ngược lại là tiều tụy không ít, mặc trên người cũng tao nhã đi một chút, trước đây đều là hận không thể treo tất cả vàng bạc lên người, hiện tại nhìn qua, chán nản hơn rất nhiều.
Nhị phu nhân cũng nhìn thấy Hàn Phỉ đứng ở cửa, kinh ngạc một hồi, sau đó cau mày nói: "Đây là có chuyện gì?"
Tiểu đồng giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vã bò lên, quay về phía nhị phu nhân khom lưng nói: "Phu nhân, người này nói là đại tiểu thư, nô tài không tin, đang muốn đuổi đi, quấy nhiễu phu nhân!"
Nhị phu nhân vừa nghe, con ngươi đều sắp lồi cả ra, lại nhìn khuôn mặt Hàn Phỉ, cả giận nói: "Hồ li tinh ở đâu đến đây, làm bậy ở cửa Hàn phủ, còn không mau cút ra ngoài!"
Hàn Phỉ cười nhạo một tiếng, quả nhiên, bất luận bề ngoài ăn mặc có mộc mạc cỡ nào, thì nhị phu nhân này vẫn luôn là một người không chịu thua từ trong xương cốt.
Hàn Phỉ chỉnh lại quần áo, tiến lên mà một bước, nói: "Nhị phu nhân, đã lâu không gặp."
Nhị phu nhân nghe thấy tiếng xưng hô này lập tức kinh hãi một hồi, bất luận dung mạo của Hàn Phỉ có biến hóa ra sao, thanh âm cũng hầu như không có biến động gì, nhị phu nhân chán ghét Hàn Phỉ như vậy làm sao có thể không nhận ra giọng nói của nàng.
Hàn Phỉ nhìn sắc mặt bà ta, cười cười, bước chậm đến gần, vô cùng khéo léo hành lễ một cái, sau đó nói: "Nhị phu nhân, ta đã trở về."
Nhị phu nhân phục hồi tinh thần lại, hoàn toàn biến sắc, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, bà ta nắm chặt khăn tay trong tay, nói: "Đây không phải là đại tiểu thư, người đến, đuổi kẻ này đi cho ta, không được tùy tiện cho người ngoài vào phủ!"
Hàn Phỉ không nghĩ tới nhị phu nhân sẽ trực tiếp đánh đuổi nàng đi như vậy, còn chưa thèm nhận nàng, rõ ràng sắc mặt nhị phu nhân đã cho thấy bà ta nhận ra nàng.
Sau khi Tiểu đồng nghe thấy nhị phu nhân nói, lập tức cầm lông gà giống như lệnh tiễn vậy, muốn đưa tay xô đẩy Hàn Phỉ, Hàn Phỉ cau mày tránh ra, động tác nhanh nhẹn, nói: "Nhị phu nhân, cha ta đâu, nếu ngươi không nhận ra ta, vậy thì gọi cha ta đến đây đi."
Nhị phu nhân biểu hiện càng căng thẳng hơn, nói: "Nhanh đánh đuổi! Nhanh lên một chút!"
"Đang cãi nhau gì đó!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.