Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ không nghĩ tới, ngoài Hàn Yên ra còn có một ứng cử viên khác, hơn nữa người này còn là người nàng đã từng gặp, Đồ Mộng Hàm. Tất cả mọi người nhìn về phía Đồ Mộng Hàm chậm rãi đi ra, trên gương mặt thanh tú của nàng còn mang theo một tia ngạo khí, lúc tầm mắt nhìn về phía Hàn Phỉ cũng đón đến, hiển nhiên, đối phương cũng nhận ra được Hàn Phỉ cùng Đào Bảo tồn tại. Chỉ là, giờ khắc này, hai người cũng không muốn làm rõ, đều đang quan sát đối phương.
Hàn Phỉ không nhịn được ở trong đầu nói với Đào Bảo: "Ngươi xác định nàng là người ứng cử sao? Sao lại là nàng?"
Ban đầu Hàn Phỉ cho rằng người xuất hiện sẽ là Hàn Yên, dù sao nàng cũng đã xác định được thân phận của đối phương, nhưng nàng không ngờ, một người ứng cử khác.. lại là Đồ Mộng Hàm, mà lại gặp mặt dưới tình huống này. Hàn Phỉ nhất thời cảm thấy có chút vướng tay chân.
Sau khi Đồ Mộng Hàm đứng ra, vị chủ nhà họ Hạ Hầu rõ ràng có chút tôn kính quay về nàng nói: "Đồ đại phu, ngài thấy thế nào?"
Đồ Mộng Hàm nhìn Hạ Hầu Quyết cùng Hàn Phỉ bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, nói: "Trục xuất là đủ rồi. Đuổi tận gϊếŧ tuyệt cũng không phù hợp với chuẩn tắc hành sự của chúng ta."
Hạ Hầu Bác lập tức nói: "Vẫn là Đồ đại phu tâm địa mềm, nếu như vậy, nể mặt Đồ đại phu, ta liền cho các ngươi một con đường sống, hiện tại cút xa một chút cho ta!"
Hạ Hầu Quyết bị chọc tức đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng, con mắt nhìn về phía Hàn Phỉ, chờ Hàn Phỉ ra lệnh.
Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Cùng là người nhà họ Hạ Hầu, các ngươi làm như vậy có phải không thích hợp hay không?"
Lúc này, Hạ Hầu Bác rốt cục cam lòng đem tầm mắt rơi vào trên người Hàn Phỉ, lại bị kinh diễm một phen, cũng không dời nổi mắt, lời nói vốn treo bên miệng cũng quên nói ra khỏi miệng. Điều này khiến Đồ Mộng Hàm đứng bên cạnh tương đối không vui. Nữ nhân, dù thế nào vẫn luôn để ý cùng so sánh dung mạo lẫn nhau. Mà Đồ Mộng Hàm luôn tự tin với dung mạo của mình cũng rất rõ ràng đã rơi xuống hạ phong, dù nàng không muốn thừa nhận cũng chẳng sao, luận về dung mạo, nàng thua quá triệt để, Đồ Mộng Hàm làm sao cũng không có cách nào phủ nhận.
Hàn Phỉ cũng ý thức được trong ánh mắt Đồ Mộng Hàm nhìn nàng mơ hồ mang theo một tia ghen tỵ và địch ý, nàng nghĩ lại, mới nhớ tới hiện tại bản thân quá xinh đẹp, vì thế mới khiến Đồ Mộng Hàm ghen ghét.
Nghĩ đến đây, Hàn Phỉ nhất thời cảm thấy vui mừng, ngữ khí ung dung thong thả nói: "Ngươi nói để chúng ta đi thì đi, để ta ở liền ở, vậy sẽ khiến chúng ta rất không còn mặt mũi nha."
Hạ Hầu Bác nghe thấy ngữ điệu nói chuyện quyến rũ này, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí xông thẳng lên đầu, cả người cũng mềm xuống.
Đồ Mộng Hàm rên một tiếng, nói: "Hồ ly tinh."

Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Đang nói ta à?"
Đồ Mộng Hàm lộ ra vẻ căm ghét, ngữ khí quái dị nói: "Dáng vẻ này của ngươi sao có thể trở thành Hậu Tuyển."
Hiện tại Hàn Phỉ thật sự vô cùng kinh ngạc, nàng đã từng gặp mặt Đồ Mộng Hàm trong ải thứ nhất của đại giải đấu y sư, rõ ràng trong ký ức nàng ta còn là một muội tử rất cao lạnh băng thanh ngọc khiết a, làm sao lại biến thành quái gở như thế.
Nhưng Hàn Phỉ cũng không e ngại cái này, nói thẳng: "Ngươi cũng vậy thôi."
Đồ Mộng Hàm xem thường tiếp tục nói với nàng, trong ấn tượng của nàng ta, trực tiếp xếp 'Người ứng cử' như Hàn Phỉ vào hàng 'Chỉ có mỹ mạo' đi, không chút nào để Hàn Phỉ vào trong mắt, thậm chí còn nghi ngờ tổng hệ thống làm sao lại an bài một người ứng cử như vậy.
Hạ Hầu Bác cho dù cảm thấy cô nương này đẹp đẽ cùng cực, nhưng cũng không bởi vì thế mà ảnh hưởng tới đại sự của mình, nói thẳng: "Đi nhanh lên, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
Nói rồi, những người đi theo phía sau Hạ Hầu gia cũng dồn dập đứng ra, bày ra tư thế công kích. Máy người Hạ Hầu Quyết cũng không lùi bước, cũng bày ra tư thế công kích, trong lúc nhất thời, bầu không khí hai bên vô cùng hung hăng càn quấy, càng làm cho Hạ Hầu Bác cảm thấy lạ là một mạch Hạ Hầu Quyết luôn rụt rè làm sao hiện tại lại nghạnh khí như thế.
Hàn Phỉ vung vung tay, ra hiệu nhóm người Hạ Hầu Quyết không nên vọng động, lúc này mặc cho bọn họ không phục như thế nào đi nữa, trực tiếp đối đầu với bản gia trang bị đầy đủ cũng không có bất kỳ phần thắng nào, thêm vào việc hiện tại Hàn Phỉ không đoán ra được Đồ Mộng Hàm này có trình độ gì, vì thế vẫn là không nên vọng động thì tốt hơn.
Hàn Phỉ nói thẳng: "Chúng ta đi thôi."
Hạ Hầu Quyết khó có thể tin, cho rằng Hàn Phỉ sợ hãi, liền cắn răng nói: "Hàn cô nương, tuy thực lực một mạch chúng ta hơi yếu một chút, nhưng nguyện ý vì Hàn cô nương chiến đấu đến cùng!"
Hàn Phỉ không đồng ý, cau mày, nói: "Không cần phải chiến đấu vô nghĩa."
Hạ Hầu Quyết gấp gáp, rất sợ Hàn Phỉ cứ như vậy từ bỏ bảo tàng Hạ Hầu gia, nói: "Hàn cô nương, ngươi.."

Hàn Phỉ trực tiếp ngắt lời nói: "Đi theo ta."
Hạ Hầu Quyết rốt cục từ bỏ, chán nản phất tay ra hiệu tộc nhân của mình thu tay lại, đi theo phía sau Hàn Phỉ. Trước lúc rời đi, Hàn Phỉ còn có thể cảm nhận được tầm mắt Đồ Mộng Hàm soi mói trên lưng nàng, vô cùng nóng rực. Vì phòng ngừa bọn họ phá hoại, Hạ Hầu Bác phái người đi theo sau họ mãi đến tận khi bọn họ đi rất xa, mới trở về.
Lúc này Hạ Hầu Quyết rốt cục không nhịn được nói: "Hàn cô nương, chúng ta thật sự từ bỏ bảo tàng sao, bọn họ là tới tìm kiếm bảo tàng đi, một khi bị bọn họ đắc thủ, tất cả liền xong. Ta, ta thật sự cảm thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông Hạ Hầu gia."
Vẻ mặt Hàn Phỉ rất bình tĩnh, trái ngược hoàn toàn với Hạ Hầu Quyết, nàng nhìn xung quanh một hồi, sau khi xác định không có người của Hạ Hầu Bác mới lên tiếng: "Ngươi không nhìn thấy trang bị của đối phương tinh xảo cỡ nào sao?"
Hạ Hầu Quyết cắn răng nói: "Ta biết, bản gia vì lần tìm kiếm bảo tàng này nhất định chuẩn bị chu toàn, đội ngũ kia ta vừa nhìn liền biết, toàn bộ đều là hộ vệ xuất sắc nhất của bản gia, từng người đều là nhân tài trăm người mới có một, lần này toàn bộ phái ra. Nhưng mà Hàn cô nương Hạ Hầu Quyết ta quyết không sợ sệt, chi mạch của ta cũng không sợ."
Hàn Phỉ nhíu mày nói: "Vậy ngươi còn sợ gì?"
Hạ Hầu Quyết căm phẫn sục sôi nói: "Ta càng sợ cảm giác có lỗi với liệt tổ liệt tông Hạ Hầu gia, cảm giác có lỗi với lời hứa của tổ tiên, đáng bị thiên lôi đánh chết."
Hàn Phỉ thoáng kinh ngạc một hồi, không nghĩ tới Hạ Hầu Quyết này còn là một hán tử chân chính.
Nhưng nàng căn bản không ủng hộ sự lỗ mãng của hắn, nói: "Bọn họ mang theo đội Hộ Vệ tốt nhất, trang bị tốt nhất, những điều này cũng không trọng yếu, quan trọng nhất là còn có Đồ cô nương kia, ngươi biết nàng là ai không?"
Hạ Hầu Quyết lắc lắc đầu nói: "Là ai?"
Hàn Phỉ nói: "Tồn tại của nàng ta so với đội hộ vệ còn đáng sợ hơn."
Hạ Hầu Quyết căn bản không tin, người gọi là Đồ cô nương kia không phải chính là một cô nương xinh đẹp bình thường thôi sao, chẳng lẽ còn có cái gì đặc biệt à.
Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ Hạ Hầu Quyết cũng hiểu được hắn căn bản cũng không biết rõ tầm quan trọng của Đồ Mộng Hàm, có chút đau đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.