Trong hoàng cung Thanh Nguyên, Tinh Uyên có chút bất đắc dĩ nhìn Trì Tư đi tới đi lui, nói: "Ngươi đừng đi tới đi lui nữa."
Trì Tư dừng bước lại, xoạt một tiếng quay đầu, tràn ngập nộ khí nói: "Ngươi không hề có một chút lo lắng cho bệ hạ sao? Hay là ngươi không phải là Thần Vệ?"
Tinh Uyên cảm giác đầu có chút đau, nói: "Nhưng cũng không thể giống như ngươi được, bệ hạ cũng không phải là trẻ con, nên trải qua nguy hiểm cũng không cách nào tránh khỏi."
"Vạn nhất xuất hiện chuyện gì bất ngờ thì sao? Nhân thủ ta phái ra cũng mất đi tin tức của bệ hạ!"
"Bệ hạ còn sống, chúng ta không phải là có cảm ứng sao?"
Đây chính là nguyên nhân vì sao Tinh Uyên lại bình tĩnh như thế. Một khi bệ hạ gặp uy hiếp đến tính mạng, Thần Vệ bọn họ đều sẽ có cảm ứng, giống như một lần hắn sản sinh cảm ứng vậy, mà lần cảm ứng đó trực tiếp khiến hắn giác tỉnh, nhưng hiện tại, không có bất kỳ cảm ứng ba động nào, vậy thì chứng minh bệ hạ sống rất tốt, không có nguy hiểm.
Trì Tư nghe không lọt tai, nói thẳng: "Không nguy hiểm đến tính mạng không có nghĩa là không có nguy hiểm! Vạn nhất có rất nhiều bất tiện thì làm sao bây giờ?"
"Trì Tư, ngươi lo lắng quá nhiều rồi."
Trì Tư lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, nói: "Là ngươi căn bản không thèm quan tâm đến sinh tư của bệ hạ!"
Tinh Uyên càng thêm đau đầu, nói: "Trì Tư, ngươi luôn bận tâm như vậy cũng không tốt, bệ hạ cần tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919322/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.