Trong hoàng cung Thanh Nguyên, Tinh Uyên có chút bất đắc dĩ nhìn Trì Tư đi tới đi lui, nói: "Ngươi đừng đi tới đi lui nữa." Trì Tư dừng bước lại, xoạt một tiếng quay đầu, tràn ngập nộ khí nói: "Ngươi không hề có một chút lo lắng cho bệ hạ sao? Hay là ngươi không phải là Thần Vệ?" Tinh Uyên cảm giác đầu có chút đau, nói: "Nhưng cũng không thể giống như ngươi được, bệ hạ cũng không phải là trẻ con, nên trải qua nguy hiểm cũng không cách nào tránh khỏi." "Vạn nhất xuất hiện chuyện gì bất ngờ thì sao? Nhân thủ ta phái ra cũng mất đi tin tức của bệ hạ!" "Bệ hạ còn sống, chúng ta không phải là có cảm ứng sao?" Đây chính là nguyên nhân vì sao Tinh Uyên lại bình tĩnh như thế. Một khi bệ hạ gặp uy hiếp đến tính mạng, Thần Vệ bọn họ đều sẽ có cảm ứng, giống như một lần hắn sản sinh cảm ứng vậy, mà lần cảm ứng đó trực tiếp khiến hắn giác tỉnh, nhưng hiện tại, không có bất kỳ cảm ứng ba động nào, vậy thì chứng minh bệ hạ sống rất tốt, không có nguy hiểm. Trì Tư nghe không lọt tai, nói thẳng: "Không nguy hiểm đến tính mạng không có nghĩa là không có nguy hiểm! Vạn nhất có rất nhiều bất tiện thì làm sao bây giờ?" "Trì Tư, ngươi lo lắng quá nhiều rồi." Trì Tư lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, nói: "Là ngươi căn bản không thèm quan tâm đến sinh tư của bệ hạ!" Tinh Uyên càng thêm đau đầu, nói: "Trì Tư, ngươi luôn bận tâm như vậy cũng không tốt, bệ hạ cần tự mình trải qua nguy nan, bằng không làm sao có thể trở thành bệ hạ, nếu vậy người vĩnh viễn cũng không thể giác tỉnh, ngươi và ta không phải là càng rõ ràng điểm này sao?" Trì Tư ngẩn người, vẻ mặt có chút cô đơn, nàng xiết chặt tay, cuối cùng cắn răng nói: "Ngàn năm trước, cũng bởi vì ta không kịp trở về.. Ta chưa kịp, cùng bệ hạ đối mặt, khi đó.. Khi đó.. Ta không nên! Ta không nên rời đi!" Nói tới đây, sắc mặt Trì Tư liền tái nhợt, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy, cả người đều lảo đà lảo đảo, khí thế Nữ Hoàng vốn có cúng biến mất. Tinh Uyên kinh ngạc, liền vội vàng tiến lên, đỡ lấy nàng, đang muốn lúc nói chuyện lại nhìn thấy đôi mắt Trì Tư ửng đỏ, cùng với khóe mắt ướŧ áŧ, một giọt nước mắt, cứ như vậy rơi xuống. Tinh Uyên ngây người, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy Trì Tư khóc như vậy, giống như con thú nhỏ bị thương, khiến người ta thương tiếc. Tâm tư vắng lặng hồi lâu, nay chợt rung động. Tinh Uyên siết chặt tay, thở dài một hơi, nói: "Trì Tư, ngươi đừng quên bệ hạ là thần nữ, làm sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện?" Trì Tư mạnh mẽ lau sạch nước mắt, nói: "Nhưng ngàn năm trước chính là có chuyện như thế! Lúc kí ức của ta khôi phục, xưa nay ta chưa từng thử qua cảm giác hối hận như thế! Nếu như năm đó ta ở bên cạnh bệ hạ, nếu như năm đó ta không bị Ma Vật lừa gạt đi, vậy thì bệ hạ sẽ không biết, sẽ không.." Lời nói phía sau Trì Tư hơi cũng không thể thốt ra được nữa, nàng che miệng lại, im lặng mà khóc lên. Những giọt nước mắt này giống như đã bị ngột ngạt cả ngàn năm.
Tinh Uyên nhịn một chút, rốt cuộc là không nhịn được, trực tiếp đưa tay ra ôm Trì Tư vào trong ngực, một bàn tay, đặt trên gáy nàng, nói khẽ: "Đừng khóc, không thể trách ngươi, chuyện năm đó không phải là ngươi sai, dù cho ngươi có ở đó cũng chỉ là nhiều thêm một tia u hồn, chúng ta đều rõ năm đó không thể cứu vãn, căn bản là không chống đỡ được." "Không! Không phải như vậy! Chí ít, chí ít bệ hạ không phải một mình đối diện với cái chết!" Tâm tình Trì Tư có chút kích động, con mắt phát hồng, chuyện năm đó đến nay vẫn cứ là một đả kích nặng nề cùng đau xót đối với nàng, dù có trải qua một nghìn năm lâu dài. Tinh Uyên có chút đau lòng, nói: "Mọi chuyện đã qua, hiện tại bệ hạ vẫn còn, chúng ta cũng vẫn còn, sẽ không sao, bệ hạ sẽ không sao.." Lời vẫn chưa nói hết, một trận cảm giác khiếp đảm mãnh liệt truyền đến, khiến Tinh Uyên cùng Trì Tư kinh ngạc đến ngây người, sau đó Trì Tư đẩy Tinh Uyên ra, hoàn toàn biến sắc, quát: "Tinh Uyên! Cái miệng ăn mắm ăn muối này của ngươi! Ta muốn gϊếŧ ngươi! Nếu bệ hạ có chuyện gì ta là người đầu tiên không buông tha cho ngươi!" Tinh Uyên khổ không nói nên lời, nhưng cũng không có thời cơ nói, bởi vì cảm giác khiếp đảm kia càng ngày càng mạnh, vậy đồng nghĩa có nguy hiểm vô cùng lớn đang đến gần bệ hạ!.. Hàn Phỉ mang đám người Hạ Hầu vội vội vàng vàng chạy đi, hành trình của nàng quá gấp gáp, trên đường căn bản không hề chậm trễ chút thời gian nào, đáng mừng là sau khi giải độc, thể lực người nhà họ Hạ Hầu đều tốt hơn rất nhiều. Lúc sắp đến gần mục tiêu, Hàn Phỉ rốt cục hạ lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Hạ Hầu Quyết thừa dịp tiến lên phía trước nói: "Hàn cô nương, vượt qua đỉnh núi phía trước chính là lối vào." Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Vậy thời gian không tính là quá xa." Hạ Hầu Quyết do dự một chút, nói: "Nhưng mà.. Nơi đó rất nguy hiểm." Hàn Phỉ nghe vậy, ngẩng đầu lên nói: "Nguy hiểm gì?" Hạ Hầu Quyết cắn răng nói: "Theo truyền thuyết, có một con quái vật canh chừng bảo tàng Hạ Hầu, mà quái vật kia ta cũng không biết là vật gì, chỉ biết, chính là hung thần ác sát, sẽ ngăn cản tất cả những ai muốn lấy đi bảo tàng." Hàn Phỉ sờ sờ cằm, nói: "Còn có đồ chơi kỳ quái như thế sao?" Hạ Hầu Quyết chỉ lo Hàn Phỉ không để bụng, ngữ khí thêm nặng, nói: "Thật sự rất đáng sợ! Ta nghe thấy người bản gia nói, bọn họ vẫn chậm chạp không động thủ, cũng là bởi vì nguyên nhân quái vật kia, nếu không bản gia đã sớm động thủ."
"Ờ." "Bản gia đã chuẩn bị rất nhiều thứ cùng thủ đoạn phòng bị, chính là vì đối phó quái vật này, vì thế Hàn cô nương, ta, ta cũng không chắc chắn!" Hạ Hầu Quyết vừa nói xong câu đó, chỉ nghe thấy bên tai nổ tung một tiếng rống to: "Hạ Hầu Quyết, tên phản đồ nhà ngươi! Vậy mà thực sự đem bảo tàng của Hạ Hầu gia nói cho ngoại nhân! Phản đồ!" Hàn Phỉ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, híp híp mắt, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một nhóm lướn nhân mã, mỗi người đều mặc trang bị tinh xảo, cầm trong tay mã tấu, nhất là người đi đầu kia, lại càng trực tiếp chỉ đao vào nhóm người Hàn Phỉ. Hạ Hầu Quyết lập tức hoảng hốt, nói: "Gia chủ?" Thì ra, nam nhân trước mặt chính là gia chủ hiện tại của nhà Hạ Hầu, Hạ Hầu Bác. Hàn Phỉ đứng dậy, nhìn mặt nhóm người trước mặt, nói: "Hạ Hầu?" Giờ khắc này Hạ Hầu Bác vô cùng phẫn nộ, hắn không nghĩ tới một nhánh phân mạch Hạ Hầu Quyết này còn chưa chết hết, thậm chí còn tiết lộ vị trí, dẫn người đến bảo tàng! Chuyện này hắn làm sao có thể không căm tức! Quả nhiên, lúc trước không nên bận tâm di ngôn, trực tiếp xử tử những người này cho rồi! Hạ Hầu Bác lạnh lùng nói: "Phản bội bản gia, Hạ Hầu Quyết, tội này ngươi chịu hay không chịu?" Sắc mặt Hạ Hầu Quyết tái nhợt, đồng thời có một tia thống khổ nói: "Gia chủ căn bản không có ý tứ muốn chúng ta sống tiếp, đừng trách ta!" "Ngươi!" Hàn Phỉ nhìn tình cảnh này nhíu nhíu mày, nàng không nghĩ tới sẽ ở giữa đường mà đụng phải người của bản gia Hạ Hầu, nhất là nhìn thấy đối phương từng người ăn mặc kĩ càng liền hiểu bọn họ cũng đến đây để tìm kiếm bảo tàng. Một đám người già yếu bệnh tật đối đầu với một đám người trang bị hoàn mỹ, không cần phải nói cũng biết hậu quả. Ngay lúc Hạ Hầu Bác chuẩn bị sai người giải quyết đám Hàn Phỉ tại chỗ, thì một giọng nói êm tai vang lên: "Hạ Hầu gia chủ đợi một chút." Hàn Phỉ nhìn sang, con mắt cũng trừng lớn, đó là một gương mặt vô cùng quen thuộc. Giờ khắc này, trong đầu truyền đến thanh âm Đào Bảo: "Kí chủ! Người ứng cử xuất hiện!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]