Hàn Phỉ lại bổ sung một câ: "Ta thích hắn nhưng ta cũng không muốn làm hoàng hậu của hắn."
Hoa Phi tức đến đỏ mắt, nói: "Ngươi đây là muốn mang bệ hạ đi sao? Ngươi muốn độc chiếm sao?"
Hàn Phỉ triệt để không nói gì, khóe miệng co quắp, nói: "Ngươi từ đâu rút ra kết luận thế hả? Ta nói yêu thích cũng không phải kiểu thích giống như ngươi, giữa chúng ta chẳng qua chỉ là bằng hữu."
Hoa Phi sững sờ, nói: "Thật sao?"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ta nếu thật sự có suy nghĩ gì đó, thì còn ở nơi này cùng ngươi phí lời hay sao? Được rồi, mau tránh ra, ta muốn đến xem sư phụ của ta."
Hoa Phi ngơ ngác, càng thực sự tránh sang một bên, để cho Hàn Phỉ đi qua. Người ngoài đi rồi, Hoa Phi có chút buồn cười lại có chút muốn khóc, vẻ mặt phức tạp cực, mãi đến tận lúc ánh mắt nàng xéo qua nhìn thấy vị Nhất Mạt Minh Hoàng kia xuất hiện ở trước mặt, lập tức nàng căng thẳng hành lễ, nói: "Tham kiến Hoàng Thượng!"
Bách Lý Mân Tu đứng trước mặt Hoa Phi, không nhìn ra tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Hoa Phi, có một số việc không nên làm, cũng không cần đi thử nghiệm."
Trong lòng Hoa Phi hồi hộp một tiếng, hắn nhìn thấy! Hoàng Thượng nhìn thấy!
"Hoàng Thượng thứ tội!"
Bách Lý Mân Tu nhìn sắc mặt nàng thất kinh, có chút bất đắc dĩ, phi tử này là trước khi thoái vị Phụ hoàng cố ý tìm cho hắn vì thế hắn vẫn còn lưu lại cho nàng mấy phần mặt mũi. Nhưng khuôn mặt này, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919291/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.