Hàn Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có tâm tình phức tạp như vậy. Khi nàng nghe thấy hai chữ 'Tần Vương' này, trái tim đập như trống đập, ngay cả chén thuốc cầm trong tay cũng không vững vàng. Ánh mắt Bách Lý Mân Tu xéo qua tự nhiên là nhìn thấy vẻ mặt chấn động của Hàn Phỉ, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm cay đắng, quả nhiên, chỉ cần là tin tức liên quan với người kia, tâm tình Hàn Phỉ liền sẽ có biến hóa. Nàng hết thảy đều sẽ vì người kia mà biến động, cũng như năm năm trước, chuyện phát sinh ở trong Vô Tận Sâm Lâm. Bách Lý Mân Tu đột nhiên không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối xử với tình cảnh hiện tại, nhưng nếu muốn vứt bỏ, hắn tất nhiên không cam tâm. Rõ ràng, lần này, hắn tìm được nàng sớm hơn, nhưng vì cái gì còn phải chịu cảm giác thất bại vô lực sâu sắc như vậy, dường như bất luận hắn làm cái gì, làm tốt bao nhiêu, đều sẽ bại bởi người kia. Hạc lão nhìn biểu hiện của đồ nhi cũng hiểu ra tất cả, nhưng tình cảm của một người sao có thể như người khác mong muốn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạc lão vẫn không đề cập đến chuyện này, bản thân Hạc lão càng hi vọng Hàn Phỉ có thể lựa chọn Bách Lý Mân Tu, hắn chí ít so với tên Tần Vương kia còn được hơn rất nhiều! Dù sao trong năm năm này, Hạc lão cũng nghe nói qua không ít chuyện liên quan đến Tần Vương, cái gì mà gϊếŧ người như ngóe, chiến thần chuyển thế, hắn cũng không phải không biết, nhưng đối với điều này cũng là khịt mũi con thường. Nam nhân như vậy căn bản cũng không phải một phu quân tốt của cô nương gia! Đặc biệt đồ nhi của hắn lại là một cô nương tốt đẹp như vậy! Làm sao có thể bị một tên Tần Vương thối chà đạp đây! Đương nhiên, Hạc lão cũng mong muốn đây cũng chỉ là tình cảm đơn phương của Hàn Phỉ thôi. Thời khắc này, chỉ có thám tử vẫn còn đang quỳ thám là không hiểu vì sao bầu không khí đột nhiên trở nên quái dị như vậy, hắn vẫn còn đang trung thành tuyệt đối cúi đầu, quỳ trên mặt đất, chờ đợi Hoàng Thượng hắn kính ngưỡng ra lệnh. Không bao lâu, Bách Lý Mân Tu rốt cục mở miệng, nói: "Người đến, truyền khẩu dụ của trẫm, phái sứ giả tiến hành giao thiệp, mặt khác, phái Trấn Nam tướng quân đi tới biên giới trợ giúp, tất cả vật tư lương thảo phải chuẩn bị đầy đủ hết!" Sắc mặt thám tử vui vẻ, vội vã đáp lại: "Vâng! Hoàng Thượng!" Chỉ cần Hoàng Thượng đồng ý xuất binh, như vậy phần thắng của bọn họ liền lớn hơn nhiều! Vừa rồi hắn không dám nói cho Hoàng Thượng biết, đội ngũ bên ta vừa nghe thấy chiến thần Tần Vương tự mình mang binh áp trận, toàn bộ quân tâm đều rung chuyển, thậm chí cũng không thiếu người muốn chạy trốn. Ở trên chiến trường, kẻ đào ngũ là đáng hổ thẹn, nhất là không đánh mà chạy, lại càng vô cùng nhục nhã! Nhưng, đối mặt với chiến thần gϊếŧ người như ngóe, đến nay chưa bao giờ bại trận, tựa hồ làm kẻ đào ngũ cũng không đáng thẹn lắm. Thám tử vội vã bỏ đi suy nghĩ của hắn! Nếu bị Hoàng Thượng biết, toàn bộ quân đội bọn họ cũng xong đời! Đế vương trẻ tuổi nhìn thì nhân ái dễ nói chuyện, nhưng kì thực mới vừa đăng cơ trong một năm, nơi gϊếŧ vô số tham quan, không nói bất kỳ tình cảm nào, lôi lệ phong hành, mạnh mẽ chỉnh đốn toàn bộ triều đình, động tác này vừa ra, lập tức liền khiến tứ phương chấn động, ngay cả Lão Hoàng Đế cũng không thể không phát sinh cảm thán, hậu sinh khả uý. Nhưng sau khi làm ra những cử động này, Hoàng Đế trẻ tuổi lại hạ lệnh tuyên bố rất nhiều điều hữu ích cho nhân dân, chỉnh đốn và cải cách chế độ khoa cử, đại lực đề bạt nhân tài có năng lực, lập tức liền làm toàn bộ trên dưới Vân Hỏa một mảnh trong sáng, dân tâm an ổn, thực lực cả đất nước trực tiếp đứng đầu tứ quốc, ngay cả Minh Quốc luôn luôn gan lớn đều không dám dễ dàng động vào biên cảnh Minh Quốc. Trong lòng thám tử kiêu ngạo, không, chính xác mà nói, là cả nhân dân bách tính Vân Hỏa đều kiêu ngạo, vì bọn họ có một đế vương trẻ tuổi tài cao như vậy, tương đương vơi tương lai đế quốc liền được bảo đảm. Đúng vậy! Mặc kệ chiến thần Tần Vương kia lợi hại bao nhiêu, nơi này bọn họ có Tu hoàng! Nếu thật phải đối đầu, cũng không nhất định bọn họ sẽ bị thua! Thám tử nóng lòng muốn thử, sau khi lĩnh mệnh liền vội vàng rời đi. Lưu lại ba người rơi vào một mảnh trầm mặc. Một lúc sau, Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như tìm về được thanh âm của mình, nàng cảm giác cổ họng giống như bị cục đá chẹn ngang, rõ ràng muốn nói rất nhiều, nhưng giờ khắc này một chữ cũng không thốt ra được, chỉ ngơ ngác nhìn Bách Lý Mân Tu.
Bách Lý Mân Tu thở dài một hơi, hắn nhìn thấy trong mắt Hàn Phỉ đầy khát vọng cùng lo lắng, cùng với một màn mơ hồ, không dễ dàng phát giác, chờ đợi. Nàng đang mong mỏi nhìn thấy người kia đi. Dù cho hiện tại nàng đang ở bên cạnh hắn, đứng ở trong tầm mắt của hắn, tâm nàng, lại không ở chỗ này. Bách Lý Mân Tu cảm thấy, mình có chút bỉ ổi, dùng danh nghĩa Hạc lão mang người về, hắn cho rằng chỉ cần cho hắn thời gian, nàng sẽ nhìn thấy hắn. Nhưng mà, mọi ước ao của Bách Lý Mân Tu đều lụi tắt toàn bộ khi Hàn Phỉ không khống chế được mà lộ ra thần sắc kia. Nàng chung quy, vẫn luôn muốn đi. Đột nhiên, trong lòng Bách Lý Mân Tu hiện lên vẻ điên cuồng. Từ khi hắn còn là Thái tử tới nay, chưa từng khát vọng điều gì như vậy, mà bây giờ thật vất vả mới muốn một người, lại ngay cả hi vọng cũng đều không có. Vì sao hắn phải nhẫn nại? Chỉ cần giam cầm người lại, chỉ cần người nàng ngày đêm đối diện là mình, có phải hắn có thể thay thế địa vị Tần Triệt trong lòng nàng không? Bách Lý Mân Tu không cam lòng, hắn đến muộn một lần lại một lần, lần này, hắn thật vất vả mới không đến muộn, thật vất vả mới có thể đặt người vào trong tầm mắt mình, hắn nhẫn nại suốt năm năm! Năm năm! Vô số ngày đêm, hắn đã từng tràn ngập suy nghĩ hắc ám, đã từng nghĩ tới đi cướp người lại bất luận phải dùng cách gì, dù cho bỉ ổi cỡ nào cũng được, đều phải lại nàng lưu lại. Nhưng khốn khổ, hắn lại không thể làm như thế được. Hắn sợ, trong mắt nàng xuất hiện sự căm ghét với hắn. Bách Lý Mân Tu rốt cuộc biết, hắn thành đế vương, nhưng vẫn là một kẻ yếu. Hàn Phỉ không biết trong đầu Bách Lý Mân Tu lóe lên suy nghĩ đang sợ như thế nào, hiện tại lòng tràn nàng chỉ có hai chữ 'Tần Vương', thân ảnh Tần Triệu không thể khống chế mà hiện ra. Cùng với.. những sự việc trong tấm gương, nàng từng nhìn thấy, liên quan với hắn lần lượt lướt qua. Nhân sinh bi ai kia. Những kí ức thống khổ kia.. Chỉ cần ngẫm lại, Hàn Phỉ liền đau lòng đến không chịu được, chống đỡ nàng ở nơi trắng xóa nơi liều mạng học tập càng nhanh hơn một chút, càng nhanh thêm nữa, học xong thật nhanh bản lĩnh cùng kỹ năng, như vậy nàng có thể càng mau đi ra, ra ngoài thấy Tần Triệt, ra ngoài nói cho hắn biết. Lần này, nàng sẽ không bỏ lại hắn. Lần này, nàng có năng lực bảo hộ hắn. Cuối cùng, lại là Hạc lão đánh vỡ trầm mặc, hắn giật nhẹ nét mặt già nua, lộ ra ánh mắt xem thường, rên một tiếng, nói: "Cái gì Tần Vương, cái gì chiến thần, tiểu tử kia hiện tại cũng không tồi nhỉ, đã có thể đứng lên, vừa đứng lên cũng không chịu thua thiệt, đứng ngay ở chỗ đại gia đều không thể không ngước nhìn." Hàn Phỉ tự nhiên là nghe ra bất mãn trong giọng nói của sư phụ, hiển nhiên, trong năm năm này, quá nhiều chuyện thay đổi. Mà những thay đổi này, chỉ có Hàn Phỉ không biết, nàng còn dừng lại ở năm năm trước, chưa hề tiến lên. Bách Lý Mân Tu lắc đầu một cái, nói: "Hắn e là biết rõ ngươi ở nơi này." Hàn Phỉ kinh ngạc: "Tại sao lại nói như vậy?" Bách Lý Mân Tu chăm chú nhìn Hàn Phỉ, từng chữ từng chữ nói. "Hàn Phỉ, năm năm này, hắn một mực đi tìm ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]