Chương trước
Chương sau
Tại một thế giới khác Hàn Phỉ không hề biết chút nào rằng, bởi vì nàng, toàn bộ thế cục đều đã biến đổi.
Nàng đánh hắt xì một cái, xoa xoa mũi, đem bùn đất trên tay cũng dính lên trên lỗ mũi, lầm bầm lầu bầu nói: "Người nào đang nhớ ta?"
Mà Hàn Phỉ giờ khắc này, vẫn còn đang chăm chỉ trồng trọt đồ ăn của nàng. Trải qua bàn tay tỉ mỉ chăm sóc của nàng, những thức ăn này cũng bắt đầu nẩy mầm, ngay cả khối Dược Điền nho nhỏ cũng đã có sức sống, điều này khiến tâm tình của một nông phu như Hàn Phỉ cực kỳ tốt. Hơn nữa, sáng sớm hôm nay, nàng tự mình nhìn tiểu hài nhi bị công công đến đưa đi học đường, dựa theo hiểu biết của nàng với tiểu hài nhi mấy ngày nay, vượt qua cái gọi là trắc thí kia là điều chắc chắn, nàng đã bắt đầu đắc ý mong đợi tiểu hài nhi sẽ nhất minh kinh nhân ra sao.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Hàn Phỉ càng thêm ra sức làm việc, từ xa nhìn lại, giống như một đoàn thịt, đoàn ngồi xổm ở nơi đó chầm chậm di động. Ngay cả Thải Linh đi qua cũng không nhịn được đi tới nhìn, khi nàng nhìn thấy mảnh vườn rau nho nhỏ, cũng không nhịn được kinh ngạc, nói: "Ngươi làm ra được vườn rau này khi nào vậy?"
Hàn Phỉ quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Thải Linh, lộ ra nụ cười, nói: "Vì ngăn ngừa đói bụng, không có cách nào."
Thải Linh ngắm ruộng rau kia, nói: "Thứ này có thể lớn lên được sao?"
Hàn Phỉ thở dài, nói: "Chung quy phải thử xem mới biết được."
Thải Linh gật đầu, nói: "Vậy ta đi về trước, đúng rồi, Tam Hoàng Tử điện hạ đi học đường, buổi trưa sẽ không trở về, ngươi không cần chờ."
Hàn Phỉ nghe vậy sững sờ, nói: "Buổi trưa không trở lại?"
Thải Linh gật đầu, nói: "Vì thế buổi trưa ngươi không cần chuẩn bị."
Nói xong lời này, Thải Linh liền rời đi. Lưu lại một mình Hàn Phỉ có chút cô đơn, nàng còn định nếu buổi trưa tiểu hài nhi trở về, nàng sẽ hỏi hắn một chút, học đường là một nơi như thế nào, cũng muốn hỏi hắn, ngày đầu tiên đến trường có hài lòng không? Quen biết thêm bạn mới có vui vẻ không? Có người nào bắt nạt hắn không?

Hàn Phỉ không có chút nào chú ý tới, điểm nàng lưu ý đã càng ngày càng xa xôi, thậm chí thật sự coi tiểu Tần Triệt là con mà nuôi.
Một ngày này trôi qua dưới sự mong chờ cùng cảm giác cô đơn của Hàn Phỉ, lúc chạng vạng, Hàn Phỉ cứ như vậy đứng ở trước cổng sân nhỏ, ngẩng đầu nhìn đăm đăm, thỉnh thoảng còn đi tới đi lui, cực giống một bà mẹ già lo lắng. Rốt cục, lúc cái bóng nho nhỏ kia đi tới, con mắt Hàn Phỉ sáng lên, lập tức chạy tới. Nhưng lời nói của Hàn Phỉ còn chưa kịp thốt ra, đã nhìn thấy tư thế đi của tiểu hài nhi có chút không bình thường, nhịp tim nàng đập dồn dập, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh ở hiện thực, hai chân của nam thần.
Hàn Phỉ kinh sợ đè lấy hai vai của tiểu hài nhi, lo lắng hỏi: "Làm sao thế? Chân ngươi làm sao? Nhanh cho ta nhìn một chút!"
Tiểu hài nhi né tránh một hồi, vô cùng bình thường nói: "Mập mạp, ngươi nắm đau ta."
Hàn Phỉ mới ý thức được bởi vì căng thẳng, lực đạo nàng nắm lấy tiểu hài nhi lớn bao nhiêu, vội vã buông tay ra, nói: "Thật xin lỗi, ta quá lo lắng, có đau lắm không? Tại sao ngươi lại bước đi khập khễnh như thế? Là chỗ nào bị thương sao?"
Tiểu hài nhi né tránh động tác Hàn Phỉ muốn xốc ống quần hắn lên, vừa cười vừa nói: "Mập mạp, ta không cẩn thận ngã một cái, cho nên mới như vậy, mập mạp lo lắng cho ta sao, ta không đau."
Hàn Phỉ từ sắc mặt hắn không hề nhìn ra nửa phần dị thường, thở một hơi, nói: "Thật sự chỉ là ngã một cái?"
Tiểu hài nhi gật gù, nói: "Phu tử hôm nay còn khen ta, mập mạp, ta có phải là rất lợi hại không?"
Hàn Phỉ cười, cười đến con mắt cũng cong cong, nàng đưa tay sờ sờ đầu tiểu hài nhi, nói: "Đương nhiên, Triệt gia của ta là giỏi nhất, hôm nay phu tử còn nói cái gì nữa không?"
Tiểu hài nhi ngẫm lại, nói: "Phu tử nói, ta rất có thiên phú, là khả tạo chi tài."

Hàn Phỉ mở cờ trong bụng, giống như hài tử được khen cả người khoan khoái, nói: "Vậy có người bắt nạt ngươi không?"
Tiểu hài nhi ngẫm lại, muốn nói không, nhưng vô ý thức cảm thấy mập mạp nhất định sẽ không tin tưởng, lời nói rẽ ngang, đổi sang một thuyết pháp khác, nói: "Có, nhưng ta vẫn đi theo bên người phu tử, bọn họ không dám."
Hàn Phỉ kinh ngạc, càng ngày càng cảm thấy tiểu hài nhi quá thông minh, cái này không phải là bé ngoan trước mặt lão sư điển hình sao! Nhưng vậy cũng là một thủ đoạn tránh né bị bắt nạt, nàng không hoài nghi chút nào.
"Mập mạp, ta muốn đi tới chỗ mẫu thân, phu tử nói, phải thỉnh an."
Hàn Phỉ lập tức nói: "Ngươi nhanh đi đi, phu tử nói rất đúng, mẫu thân ngươi hiện tại vẫn còn đang chờ ngươi."
Tiểu hài nhi gật gù, nói: "Vậy ta đi nhé, mập mạp!"
"Đi thôi."
Hàn Phỉ cười híp mắt nhìn bóng dáng tiểu hài nhi, dừng lại một hồi mới xoay người tiếp tục làm việc của mình. Mà sau khi ánh mắt tiểu hài nhi xéo qua nhìn thấy Hàn Phỉ rốt cục trở về, hắn cũng không chịu được nữa, ngã quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn tái nhợt, còn có mồ hôi lạnh hiện lên, từng giọt máu đỏ tươi rơi trên mặt đất. Sắc mặt tiểu hài nhi vốn non nớt trong nháy mắt trở nên dữ tợn, tròng mắt ngăm đen mắt lập loè vẻ âm trầm không phù hợp với tuổi. Bàn tay bị tay áo che khuất chậm chậm nâng lên, tựa hồ chạm phải một chỗ cực kỳ đau đớn khiến thân thể tiểu hài nhi co rúm lại. Sau đó, lộ ra một đôi tay băng kín vải trắng, nhưng trên mảnh vải trắng này đã bị huyết dịch nhuộm đỏ dần, còn có từng giọt máu nhỏ xuống.
Tiểu hài nhi nỗ lực dời khỏi vị trí, trốn ở phía sau một thân cây, sợ bị mập mạp nhìn thấy. Hắn đau đến nỗi viền mắt cũng ưướŧ áŧ, tuổi của hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử, dù cho có thể chịu đựng được cực khổ đến đâu đi nữa, nhưng vẫn còn có điểm mấu chốt. Đôi tay tràn đầy máu tươi từng chút một được gỡ ra, làm lộ làn da bên trong, chỉ thấy móng tay đã bị bẻ gãy. Mười móng tay đã từng được tiểu hài nhi coi là vũ khí sinh mệnh, từng cái từng cái sắc bén đã không cánh mà bay, thậm chí có chút dấu vết bị nhổ, có cái thì bị san bằng, tay đứt ruột xót, đau đến nỗi nước mắt hắn từng giọt rơi xuống. Tiểu hài nhi rất muốn khóc, rất muốn nói cho mập mạp, rất muốn được mập mạp an ủi, nhưng hắn không thể.
Tiểu hài nhi ẩn ước biết rõ, hắn không thể để mập mạp nhìn thấy, vì thế hắn đã nói dối, hắn ở học đường không tốt đẹp gì. Phu tử căn bản không hề chú ý tới hắn, thậm chí không có cái gọi là khảo hạch, chữ nghĩa hắn chuẩn bị hết thảy đều không có tác dụng. Những người kia căn bản không để ý hắn. Trên đời này, trừ mập mạp, ai cũng sẽ không để ý hắn.
Nước mắt tiểu hài nhi càng thêm mãnh liệt, hắn nhớ lại ở trong học đường, đợi lúc phu tử rời đi, những người kia cùng nhau tiến lên, đẩy hắn ngã trên mặt đất, đá hắn đánh hắn. Tiểu hài nhi hoàn thủ, hắn cũng thành công dùng móng tay cào mặt vài người, nhưng cũng bởi vì như vậy, những người kia gọi hộ vệ tới, đè hắn lại, nhổ từng cái móng ta của hắn. Hắn đau đến tê tâm liệt phế, hắn thậm chí cũng khóc lóc xin, nhưng những người kia không hề dừng lại. Ai cũng không dừng lại. Bọn họ đều đang cười, phóng túng cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.