Trì Tư nhìn gương mặt gần trong gang tấc, không chút khách khí đưa tay vỗ một cái, đẩy ra, nói: "Đừng ghé vào ta gần như vậy."
Tinh Uyên lùi về sau một bước, lấy tay bưng gò má, có chút oan ức nói: "Thiên hạ này người dám đánh vào mặt ta, ngươi là người duy nhất."
Trì Tư nhẹ liếc hắn một cái, nói: "Cần cho ngươi chút dư vị không?"
Tinh Uyên thức thời không nói tiếp, từ ngàn năm trước hắn đã biết, Côn Bằng là người tôn sung bệ hạ nhất trong bốn người bọn họ, đối với mệnh lệnh đều không nói hai lời, nhất là mệnh lệnh của bệ hạ, lúc đó có không ít người chọc nàng là bảo mẫu của bệ hạ.
Trì Tư lại nhìn Hàn Phỉ đang nhắm chặt hai mắt, nói: "Chúng ta cần dời khỏi đây, bệ hạ không thể ngừng ở lại chỗ này."
Tinh Uyên kinh ngạc, nói: "Ngươi gấp gáp như vậy làm gì?"
Trì Tư liếc nhìn hắn một cái, nhìn ve mặt không hiểu của hắn.
"Ma Vật trà trộn vào nhân gian, liên minh kia phỏng chừng tám chín phần mười là ma vật đứng sau lưng thao túng, muốn nhờ vào đó hòa vào nhân gian tranh cướp quyền lợi, điểm này bọn chúng có thể làm ra được."
Tinh Uyên xem thường nói: "Loại thủ đoạn này ngươi cũng e ngại sao? Côn Bằng, một ngàn năm trôi qua, ngươi thế mà lại trở nên nhát gan."
Trì Tư nguýt hắn một cái, nói: "Đừng gọi ta bằng cái tên đó, ta tạm thời còn chưa hoàn toàn mở ra phong ấn, ta vẫn không xứng với cái tên bệ hạ đặt cho, còn ngươi, Thanh Nguyên, không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919254/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.