Người áo đen trên vai gánh một người đang chạy trốn nhanh chóng, ở trong rừng rậm lên lên xuống xuống, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, không bao lâu liền trực tiếp ra khỏi hoàng cung, quân lính vừa phản ứng lại đã bị bỏ lại phía sau rất xa rồi.
Người áo đen chạy rất xa, cuối cùng bay đến một tòa nhà gỗ bí ẩn, đặt người lên giường, trực tiếp quỳ một chân xuống, quay về phía một người ngồi bên cạnh cửa sổ, cung kính nói: "Vương, đã mang người tới."
Một lúc sau, người ngồi ở bên cạnh cửa sổ kia 'ừ' một tiếng, nói: "Có bị phát hiện không?"
"Vương, không bị, thuộc hạ chưa bao giờ thất thủ."
"Hừm, đi xuống đi."
"Vâng."
Người áo đen lắc mình rời đi. Người ngồi ở trước cửa sổ chậm rãi đứng lên, vóc người hắn vô cùng cao, so với người bình thường mà nói thì có chút cao gầy, nhưng không có vẻ ốm yếu, trên người một thân áo xanh, làm nổi bật lên mái tóc dài. Mái tóc màu đen được chải cẩn thận tỉ mỉ, ngũ quan anh tuấn còn mang theo một tia cuồng dã, đôi mắt chăm chú nhìn người nằm ở trên giường. Hắn nhấc chân đi tới, ở trên cao nhìn xuống Hàn Phỉ đang nằm đó.
Nửa ngày sau, nam nhân đột nhiên quỳ một chân xuống, nắm tay, đặt lên ngực trái, cúi đầu xuống, thanh âm ám trầm chậm rãi vang lên: "Tinh Uyên, khấu kiến bệ hạ."
Tinh Uyên thoáng câu khóe môi, nói: "Đây là cái tên bệ hạ rất quen thuộc."
Lời nói lầm bầm lầu bầu khiến vẻ mặt nam nhân mang tới một tia thích ý. Mà hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919253/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.