Tiểu hài nhi rốt cuộc biết, trên đời này tất cả mọi người đều hận không thể gϊếŧ chết hắn, ngay cả mẫu thân cũng không muốn nhìn thấy hắn, càng không có ai nguyện cứu hắn. Vì thế, sau đó, dù cho đau, hắn cũng không khóc gọi nữa, hắn không cầu xin bất cứ người nào, chỉ vì ai cũng sẽ không cứu hắn. Hắn nhớ kĩ gương mặt những người kia, từng gương mặt phóng túng cười lớn cũng đều nhớ kỹ. Nhớ rõ những móng tay bị nhổ, những cú đấm đá, kể cả thư tịch của hắn, những thư tịch hắn cực kì quý trọng, cũng bị ném vào trong nước. Phu tử rõ ràng nhìn thấy, cũng không thèm để ý.
Từ một khắc đó, tiểu hài nhi liền biết, ở đây, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, mà lần này, hắn không có võ lực. Móng tay không thể giúp hắn. Hắn cũng không bao giờ có thể tiếp tục bắt người. Hắn.. cần phải trở nên mạnh hơn. Khóc đủ, đem những nước mắt ẩn nhẫn cũng khóc cho đủ, tiểu hài nhi mới loạng choạng tìm trên người, hắn còn nhớ mập mạp đã từng bôi thuốc cho hắn, sau khi bôi lên còn có cảm giác mát lạnh, những vết thương kia cũng rất nhanh khôi phục. Vì thế lần này, ngón tay hắn cũng có thể khôi phục rất nhanh, dù cho không có móng tay, hắn cũng có thể chấp nhận, chỉ cần mập mạp không nhìn thấy là tốt rồi, chỉ cần mập mạp không biết là tốt rồi.
Đây là lần đầu tiên tiểu hài nhi quan tâm một người như thế, hắn chỉ muốn làm khá hơn một chút. Nhưng tiểu hài nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919256/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.