Tiểu hài nhi rốt cục minh bạch. "Mập mạp, mạnh mẽ giống như Phụ hoàng đó sao?" Hàn Phỉ sững sờ, nhớ đến Tần Hoàng, đột nhiên căm ghét nói: "Miễn cưỡng coi là như thế đi, nhưng ngươi tuyệt đối không được trở thành dạng người đó! Biết không?" Tiểu hài nhi không nghe thấy lời nói phía sau của Hàn Phỉ, hắn chỉ để ý vế trước. Trở thành người tài giỏi như Phụ hoàng thì sẽ không bị bắt nạt nữa, mới không cần phải chịu đòn, mà mập mạp cũng sẽ không vì hắn mà bị người tát nữa. Chỉ cần trở thành người như Phụ hoàng.. Ý niệm này bắt đầu đâm sâu bén rễ trong tâm linh của tiểu hài tử. Hàn Phỉ căn bản không biết, mấy câu nói của mình đã bị tiểu hài nhi xuyên tạc đến mức hoàn toàn ghi ở trong lòng, cũng vì thế mà thay đổi một đời hắn. Hàn Phỉ đánh ngáp một cái, nói: "Được rồi, ngươi nên đi ngủ, nếu không sẽ không cao lớn đâu." Sau khi dụ dỗ tiểu hài nhi trở về phòng, Hàn Phỉ cũng về phòng của mình, nhưng trong lòng nàng nắm chắc, quả nhiên không bao lâu, thì có một bóng người nhỏ bé rón ra rón rén chạy tới, lại một lần nữa co rúc ở trên giường nàng, chiếm cứ một vị trí nho nhỏ. Hàn Phỉ mang theo ý cười ấm áp chìm vào giấc ngủ. Ngày thứ hai, Hàn Phỉ dậy rất sớm, sau khi đi lấy đồ ăn về lại bắt đầu bận túi bụi. Nàng đang bận khai hoang. Ngay tại sân phía sau, có một mảnh đất trống, Hàn Phỉ nhìn chằm chằm đã rất lâu, cũng nhanh chóng động thủ. Là một người dân lớn lên dưới lá cờ đỏ sao vàng của xã hội chủ nghĩa, trồng rau chính là kĩ năng thăm căn cố đế của quảng đại quần chúng nhân dân lao động. Hàn Phỉ cũng không ngoại lệ, nàng thành thạo cuốc xới mảnh đất, sau đó đem rau xanh cùng khoai tây được Tiểu Liễu lén cho vùi vào đất, cũng cố ý chọn một mảnh đất có vẻ phì nhiêu nhất để trồng một ít thảo dược. Hàn Phỉ đang bận bịu, nhãi con cũng không nhàn rỗi, hắn đang cố gắng viết tên của mập mạp, nỗ lực viết sao cho tốt nhất. Nhưng không bao lâu, một loạt tiếng bước chân ở phía bên ngoài viện vang lên, nghe tiếng bước chân, nhân số tựa hồ không ít. Hàn Phỉ lập tức ngừng việc trong tay lại, đứng dậy vỗ vỗ tro bụi. Thần sắc Công Công đi đầu rất bình tĩnh dẫn mấy Công Côngtheo sau đi đến lãnh cũng hoang vu. Mà Tuyết quý nhân cũng có chút nghi hoặc đi ra. Vị Công Công này Tuyết quý nhân còn nhận ra, là người vẫn làm bạn ở bên cạnh hoàng thượng, ở trong cung địa vị không thấp, vẫn luôn là người truyền lời thay cho Hoàng Thượng, người bình thường đều không đáng cho hắn hạ mình tự thân đến đây. Làm sao lại đến lãnh cung này chứ? Hơn nữa còn là hướng về phía con trai của nàng. Rất nhanh, đoàn người đứng trước khu nhà nhỏ, Hàn Phỉ cũng dẫn tiểu hài tử đứng ở cửa. Làm Hàn Phỉ nhìn thấy mấy vị Công Công cùng Tuyết quý nhân tới, trong lòng nặng nề, ánh mắt xéo qua nhìn thấy trong tay Công Công có một quyển trục màu voàng óng. Trong đầu Hàn Phỉ lóe lên suy nghĩ chính là thánh chỉ! Quả thật đúng là không sai, lúc vị Công Công kia nhìn thấy tiểu hài nhi lớn lên giống Tuyết quý nhân như đúc liền dừng bước lại, nghĩa chính ngôn từ mở miệng nói: "Tuyết quý nhân cùng Tam Hoàng Tử Tần Triệt lĩnh chỉ!"
Tuyết quý nhân vội vã quỳ xuống. Hàn Phỉ cũng lôi tiểu hài nhi cùng quỳ xuống. Công Công nhìn thánh chỉ, rõ ràng, trong giọng nói dương nói: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Tam Hoàng Tử Tần Triệt tuổi tác đã đủ yêu cầu tiến vào học đường, vì tôn nghiêm của Hoàng Tử mà nỗ lực, vậy ra lệnh cho Tam Hoàng Tử Tần Triệt ngay trong hôm nay, tiến vào học đường tiến hành giáo dục Hoàng Tử, nhìn Tam Hoàng Tử Tần Triệt ngày sau nỗ lực cố gắng, khâm thử!" Trong lòng Hàn Phỉ kinh hãi, tên Tần Hoàng này đang yên đang lành làm sao lại hạ thánh chỉ như vậy! Không phải là đã coi đứa con trai này không tồn tại rồi sao? Hiện tại còn chạy đến hạ thánh chỉ làm cái gì? Hơn nữa những kẻ ở đường không phải là hài tử của các Quan to Quyền quý thì cũng là hoàng tử! Nói cách khác, không phải là địa bàn của những kẻ cặn bã như Tần Mục kia sao? Đối với tiểu hài nhi mà nói không khác gì chính là đưa dê vào miệng hổ! Một khi đi, thì cho dù nàng có pháp lực Hồi Thiên cũng ngoài tầm tay với, không thể bảo vệ tiểu hài nhi! Sắc mặt Hàn Phỉ quá khó nhìn, dẫn đến vị Công Công tuyên thánh chỉ phải nhìn nhiều thêm hai lần, âm thầm than trách, tiêu chuẩn truyển cung nữ của hoàng cung thật sự là càng ngày càng thấp, nhưng dáng dấp kia nhìn cũng vẫn tính là nhìn được, chỉ là thân hình này đặt ở trong lãnh cung thì hoàn toàn không hợp a. Sau khi Tuyết quý nhân nghe xong thánh chỉ, vẻ mặt thoáng biến đổi, nhưng vẫn nói: "Thần thiếp lĩnh chỉ." Hoàng Tử quá nhỏ, mẹ đẻ lĩnh chỉ thay ở Hàn Linh cũng không kỳ quái. Giao thánh chỉ xong, Công Công lấy đồ vật tới, nói: "Đây là y phục của học sinh học đường, mỗi ngày cần phải mặc y phục học sinh mới có thể tiến vào học đường, áo mũ cũng cần sạch sẽ, không thể lôi thôi." Tuyết quý nhân nói: "Vâng, Công Công." "Đây là một ít thư tịch mới nhập môn, trước khi tiến vào học đường sẽ tiên hành Thi Đình, đến lúc đó sẽ có phu tử của học đường tự mình khảo hạch, kết quả khảo hạch sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học tập, mong rằng hãy nghiêm túc nỗ lực." "Vâng, Công Công." "Vậy Tạp Gia liền đi." Tuyết quý nhân lễ nghi không có chút nào phạm sai lầm, cũng quy củ nói: "Tạ công công." Công Công nhìn Tuyết quý nhân, dù cho ở nơi Lãnh Cung cũng không có chút nào tổn hại dung nhan, trong lòng thở dài một hơi. Quả thật là hồng nhan họa thủy a, không trách được Hoàng Thượng nhớ mãi không quên, vắt hết óc đều muốn nghĩ cách đối kháng với hoàng hậu cùng Khánh gia muốn đem Tuyết quý nhân này ra ngoài. Công Công lắc đầu một cái, lần thứ hai thở dài hồng nhan họa thủy liền rời đi.
Người ngoài cũng đi rồi, những người còn sót lại đưa mắt nhìn nhau. Tuyết quý nhân lần thứ hai mở thánh chỉ ra nhìn, thở dài, trầm thấp nói: "Hắn vẫn không buông tha con ta." Hàn Phỉ cúi đầu nhìn tiểu hài nhi, thần sắc hắn có chút mê man, tựa hồ không biết mình sẽ phải đối mặt với vận mệnh gì. Hàn Phỉ nhìn hắn, lại nhìn chồng sách vở kia, đột nhiên cắn răng một cái, nói: "Tuyết tỷ tỷ, chuyện này chưa chắc không phải là một thời cơ!" Tuyết quý nhân ngẩng đầu lên, nói: "Như vậy là sao?" Hàn Phỉ nhớ lại lần đầu tiên gặp Vương gia, nàng nhìn thấy toàn bộ ngăn tủ đều là thư tịch, cùng với chữ viết tuấn dật trên bàn. Vương gia tuyệt đối không phải là người lạnh nhạt trong lòng, ngược lại hắn hiểu biết rất nhiều, trên thông thiên văn dưới rành địa lý, nàng đã từng nhìn thấy Vương gia có thể cả ngày cầm sách đọc. Điều này chứng minh Vương gia bây giờ nhất định là đã học, cho nên nàng chưa tính là đã phá hoại lịch sử. Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ kiên định hơn với suy nghĩ của mình. Hàn Phỉ quay về phia Tuyết quý nhân chăm chú nói: "So với việc luôn phải ẩn núp ở hậu trường, trì hoãn tương lai của Tiểu Tần triệt, vậy thì còn không bằng ra một kích, đẩy Tiểu Tần triệt ra trước mặt mọi người, như vậy những kẻ ở trong bóng tối muốn mưu hại tính mạng hắn cũng phải cẩn trọng để không bị phát hiện." Tuyết quý nhân tựa hồ có hơi bị thuyết phục, biểu hiện do dự. "Nhưng ngươi cũng biết, ở trong học đường có những dạng người gì, là nơi các cung đều sắp xếp nhân thủ, nếu có gì ngoài ý muốn, ngươi và ta đều không thể bảo vệ được nó." "Nhưng điều này cũng mang ý nghĩa đây là một khối tịnh thổ, sẽ không thể manh động, nói cách khác, càng quang minh chính đại, lại càng không tiện hạ thủ." Hàn Phỉ đón đến, đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt lóe lên một tia sáng, gằn từng chữ: "Hơn nữa, nếu như đủ chói mắt, cũng là một loại thủ đoạn bảo vệ mình."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]