Tiểu hài nhi rốt cục minh bạch.
"Mập mạp, mạnh mẽ giống như Phụ hoàng đó sao?"
Hàn Phỉ sững sờ, nhớ đến Tần Hoàng, đột nhiên căm ghét nói: "Miễn cưỡng coi là như thế đi, nhưng ngươi tuyệt đối không được trở thành dạng người đó! Biết không?"
Tiểu hài nhi không nghe thấy lời nói phía sau của Hàn Phỉ, hắn chỉ để ý vế trước. Trở thành người tài giỏi như Phụ hoàng thì sẽ không bị bắt nạt nữa, mới không cần phải chịu đòn, mà mập mạp cũng sẽ không vì hắn mà bị người tát nữa. Chỉ cần trở thành người như Phụ hoàng.. Ý niệm này bắt đầu đâm sâu bén rễ trong tâm linh của tiểu hài tử. Hàn Phỉ căn bản không biết, mấy câu nói của mình đã bị tiểu hài nhi xuyên tạc đến mức hoàn toàn ghi ở trong lòng, cũng vì thế mà thay đổi một đời hắn.
Hàn Phỉ đánh ngáp một cái, nói: "Được rồi, ngươi nên đi ngủ, nếu không sẽ không cao lớn đâu."
Sau khi dụ dỗ tiểu hài nhi trở về phòng, Hàn Phỉ cũng về phòng của mình, nhưng trong lòng nàng nắm chắc, quả nhiên không bao lâu, thì có một bóng người nhỏ bé rón ra rón rén chạy tới, lại một lần nữa co rúc ở trên giường nàng, chiếm cứ một vị trí nho nhỏ. Hàn Phỉ mang theo ý cười ấm áp chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Hàn Phỉ dậy rất sớm, sau khi đi lấy đồ ăn về lại bắt đầu bận túi bụi. Nàng đang bận khai hoang. Ngay tại sân phía sau, có một mảnh đất trống, Hàn Phỉ nhìn chằm chằm đã rất lâu, cũng nhanh chóng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919250/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.