Trong cung Khánh phòng, hoàng hậu Khánh thị hất đổ một cái bình hoa, trên dung nhan đẹp đẽ tràn ngập âm trầm, mọi nô tỳ đều run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, lo sợ bị liên lụy. "Đều cút khỏi đây cho bản cung!" Tất cả các nô tỳ lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, rất nhanh chỉ còn dư lại một mình hoàng hậu cùng ma ma thiếp thân. Hoàng hậu cũng không nhịn được nữa, trực tiếp chảy nước mắt, nói: "Ma ma, phải làm sao bây giờ, hài tử của con tiện nhân kia sắp đến học đường, ngày tháng sau này nên làm gì đây!" Ma ma tiến lên một bước, nói: "Nương nương không cần lo lắng quá nhiều, chẳng qua chỉ là một hài tử nho nhỏ, còn chưa thể tạo ra ảnh hưởng gì cho Đại Hoàng Tử Điện Hạ, nương nương chỉ cần rộng lượng là tốt rồi, đừng tức giận mà hại thân." Hoàng hậu Khánh thị miễn cưỡng tỉnh táo lại, nói: "Mấy ngày gần đây, kết quả học tập của Mục nhi như thế nào?" Ma ma ngẫm lại, nói: "Phu tử từng nói kết quả học tập của Đại Hoàng Tử Điện Hạ luôn luôn xếp hạng nhất ở học đường." Sắc mặt Hoàng hậu cuối cùng cũng coi như đẹp đẽ hơn một chút, nói: "Tên nghiệt tử kia thì sao?" Ma ma cười nhạo nói: "Nương nương có chỗ không biết, đứa bé kia ở trong lãnh cung có thể hoàn toàn không thể thành hình, nghe nói ngay cả hai cái chân bước đi cũng khó khăn! Hoàn toàn giống như một con thú hoang! Hơn nữa từ trên xuống dưới cũng đã được nhặc nhỏ, tuyệt đối sẽ không cho Lãnh Cung đến một phân một hào!" Hoàng hậu Khánh thị cười lạnh một tiếng, nói: "Làm rất tốt, bản cung không muốn nhìn thấy hai mẹ con kia một ngày nào hết!" Ma ma phụ họa nói: "Người như vậy làm sao có thể so sánh cùng thân thể ngàn vàng của nương nương chứ?" Hoàng hậu ngồi xuống, vẻ mặt rơi vào trầm tư, nửa ngày sau, nói: "Hoàng Thượng đột nhiên hạ lệnh muốn tên nghiệt tử kia tiến vào học đường, hành động này là có ý gì? Là đang cảnh cáo bản cung sao?"
Ma ma không đồng ý nói: "Nương nương sợ là đã quên trên triều đình, đông đảo quần thần đều đang chĩa mì tên nhọn, Hoàng Thượng cũng đã chính miệng đồng ý rồi! Cũng đã tự mình đem con hồ li tinh kia đày vào lãnh cung, nương nương cứ an tâm đi, con hồ li tinh kia không thể tạo ra chút sóng gió nào đâu." Hoàng hậu Khánh thị nghiến răng nghiến lợi, nói: "Vậy tại sao Hoàng Thượng lại chưa hạ lệnh xử tử?" Ma ma vội vàng nói: "Nương nương, điều này e là không làm được a! Lời này không nên để cho người khác nghe thấy đâu!" Hoàng hậu lúc này còn rất xa mới có tầm nhìn cùng sự bình tĩnh như về sau, càng không cách nào nhịn được nam nhân mà mình thật lòng yêu thương lại tình nồng ý đậm với nữ nhân khác, ngay cả lời nói ra khỏi miệng cũng còn một tia non nớt, cho nên lại càng tín ma ma nhiệm thiếp thân đi theo bên cạnh mình. Khánh thị cắn môi dưới, trên dung nhan kiều mị còn mang theo oan ức, nói: "Nói cũng không được, không nói cũng không được, ma ma, cứ kiểu này, bản cung sẽ phải khó chịu đến chết mất." Ma ma an ủi: "Nương nương, nếu ngài thật sự nuốt không trôi một hơi này, ngược lại cũng không phải là không có cách nào." Ánh mắt Hoàng hậu sáng lên, sốt ruột nói: "Ma ma, nhanh nói cho bản cung nghe đi, có cách gì? Nếu có thể dùng, bản cung nhất định phải sẽ thưởng hậu cho ma ma!" Ma ma lập tức quỳ xuống nói: "Nương nương đây là muốn lão thân chết sao, làm việc vì nương nương là bổn phận của lão thân, huống chi, biện pháp này của lão thân có thể thành hay không còn phải xem người khác nữa." Hoàng hậu nghi hoặc: "Người khác?" Ma ma ghét sát vào một chút, hạ thấp giọng nói, vẻ mặt hoàng hậu từ chăm chú cùng phẫn nộ ban đầu chậm rãi tỉnh táo lại, sau đó con mắt lóe sáng lên, lộ ra một nụ cười mỉm. Ban đêm, trong Lãnh Cung. Trong khu nhà chật hẹp hẻo lánh hắt ra một ánh lửa ấm áp hiếm thấy, một bóng người đang ngồi trước bàn tựa như đang chuyên tâm xem sách. Bóng người nho nhỏ kia in trên cửa sổ, có vẻ đặc biệt non nớt. Tâm tình Hàn Phỉ phức tạp đứng ở một bên, nhìn tiểu hài nhi chăm chú xem sách. Lúc này, cách lúc Tiểu Tần Triệt tiến vào học đường chỉ có mấy canh giờ mà thôi, nhưng thư tịch chưa xem, còn đến vài cuốn. Đấy là Hàn Phỉ đã giảm thiểu tối đa số thư tịch phải xem, mới tuyển một ít sách cần phải xem như thế. Đều là một ít sách Cổ Thi có câu từ dễ hiểu cùng Tam Tự Kinh. Trong tay Hàn Phỉ còn cầm một quyển sách, phía trên còn đánh vài kí hiệu, nàng làm theo cách ôn luyện lúc thi đại học tước đây, khoanh tròn cũng đánh dấu nhứng chỗ trọng yếu.
Nhưng lúc này, số chữ mà tiểu hài nhi nhận thức được quá ít, mà ba ngày nay, Hàn Phỉ đều tận dụng tối đa để dạy dỗ hắn một ít chữ thường dùng. Đáng vui mừng là, Hàn Phỉ phát hiện tiểu hài nhi có một kĩ năng nghịch thiên, hắn hầu như đã nhìn qua là không quên được! Bất kỳ thứ gì hắn nhìn thấy, chỉ cần không bao lâu liền có thể nhớ rất kĩ, nàng dạy hắn chữ, hầu như đều có thể hoàn mỹ sao chép. Không chỉ có thế, tiểu hài nhi nói không chừng còn là một thiên tài! Hàn Phỉ có một loại cảm giác thõa mãn vì bản thân phát hiện ra thiên tài, vì thế cũng càng thêm hăng say, dốc tất cả lòng nhiệt tình trước nay chưa từng có tự mình dạy tiểu hài nhi tri thức. May là hài tử ở độ tuổi này, cũng không thể hy vọng xa vời bọn họ xuất khẩu thành thơ, những thứ cần học vẫn không tính là nhiều. Lúc tiểu hài nhi thả sách trong tay xuống, Hàn Phỉ biết rõ, hắn đã gần như nhớ hết, liền tiến lên, nói: "Được rồi, đã rất khuya, nghỉ ngơi trước đi." Tiểu hài nhi lắc đầu một cái, cố chấp cầm lên quyển sách khác, mở ra. Hàn Phỉ thoáng kinh ngạc, nói đến cũng có một điểm rất kỳ quái, tiểu hài nhi giống như không cảm thấy mệt mỏi vậy, cũng ngoài ý muốn ngồi vô cùng vững vàng, tràng cảnh hắn không chịu xem sách Hàn Phỉ vốn lo lắng lại chưa từng xuất hiện, ngược lại là còn không đồng ý để sách xuống. Cũng không biết là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại cố gắng như thế. Nhưng Hàn Phỉ rõ ràng là hăng quá hóa dở, nàng nhẫn tâm rút mất thư tích trong tay tiểu hài nhi, nói: "Triệt gia, ngươi nên nghỉ ngơi, đã rất muộn rồi, ngày mai ngươi còn phải đi học, phải có tinh thần, nếu không sẽ bị phu tử giáo huấn." Tiểu hài nhi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mập mạp, ta còn có thể xem, ta nhớ được!" Hàn Phỉ vuốt đầu hắn, cười: "Ta biết ngươi nhớ được, nhưng không thể liều mạng như vậy, ngươi còn nhỏ, cần nghỉ ngơi thật tốt." Tiểu hài nhi cắn răng, nói: "Mẫu thân nói, chỉ cần ta đủ thông minh, phu tử liền sẽ khích lệ ta. Sau đó, Phụ hoàng sẽ không trừng phạt chúng ta ở lại chỗ này nữa." Hàn Phỉ kinh ngạc, thì ra Tuyết quý nhân giải thích như thế với nam thần sao? "Mập mạp, ta có thể!" Hàn Phỉ do dự một chút, trả sách lại cho hắn, nói: "Đây là quyển cuối cùng, biết không?" Tiểu hài nhi lập tức cười gật đầu, chỉ lo Hàn Phỉ lại lấy sách một lần nữa. Hàn Phỉ không biết, hiện tại cả tâm trí tiểu hài nhi đều là suy nghĩ, hắn phải vượt qua tất cả mọi người, hắn muốn trở thành người lợi hại nhất, như vậy hắn liền có thể bảo hộ thật tốt cho mập mạp cùng mẫu thân, như vậy sẽ không có người bắt nạt được bọn họ nữa. Mang theo như vậy suy nghĩ, Tiểu Tần Triệt cơ hồ là ép buộc chính mình nhớ kĩ mọi con chữ trong sách, mập mạp đã nói, dù cho không biết trả lời, chỉ cần đọc lại nội dung trong sách, liền đủ. Mập mạp nói, cái này gọi là dọa người, chỉ cần có thể dọa được người khác liền thành công. Hắn sẽ thành công! Hắn nhất định sẽ thành công! Ai cũng không thể bắt nạt mập mạp của hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]