Chương trước
Chương sau
Đang cố gắng 'Phấn đấu', sắc mặt Hàn Phỉ lập tức cứng ngắc. Nàng tưởng bản thân mình nghe lầm.
"Ngươi nói cái gì?"
Tiểu hài nhi lần này không nói lắp, trực tiếp liền vang dội gọi một câu: "Mập mạp!"
Sắc mặt Hàn Phỉ rốt cục sụp đổ.
"Ta tên là Hàn Phỉ! Không được gọi là mập mạp!"
Dường như dáng vẻ Hàn Phỉ tức giận lại có chút đáng yêu, tiểu hài nhi lại hô một tiếng: "Mập mạp."
Hàn Phỉ suýt chút nữa đã muốn dìm chết tên oắt con này! Đau lòng đến nỗi coi như không nghe thấy! Nghe đi! Nghe đi! Nào có ai lại có ngoại hiệu như thế! Đây không phải là đang lấy dao đâm vào tim nành hay sao!
"Ta tên Hàn Phỉ! Gọi theo ta! Hàn Phỉ!"
"Mập mạp!" Thanh âm kéo cao lên.
"Hàn Phỉ!"
"Mập mạp!" Thanh âm vang dội.
"Là Hàn Phỉ! Hàn Phỉ! Hàn Phỉ!"
"Mập mạp! Mập mạp! Mập mạp!"
Hàn Phỉ: "..."
Làm sao tên này đột nhiên lại ngây thơ như vậy. Hàn Phỉ khóe miệng co quắp, quyết định từ bỏ tranh luận đề tài này cùng tên nhãi con kia, có chút tự giận mình nói: "Được được được, mập mạp thì mập mạp, dù sao ta cũng đã mập như vậy rồi, không liên quan, ngài chính là đại gia, Triệt gia!"
Nói xong, Hàn Phỉ tiếp tục tắm rửa cho nhãi con, nhất là bộ tóc dài rối tinh rối mù kia, quả thực, không khác gì cỏ dại, Hàn Phỉ cầm cái lược gãy chải nửa ngày cũng không mượt. Thật sự là thắt quá lợi hại! Nàng lôi kéo lại sợ làm đau tiểu hài nhi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tìm một cây kéo, trực tiếp cắt bỏ những chỗ rối, lúc này mới chải được. Nhưng một hồi dằn vặt làm Hàn Phỉ chảy rất nhiều mồ hôi, thời gian nửa ngày liền cứ thế trôi qua, nàng tìm ra một bộ y phục hơi sạch sẽ một một chút thay cho tên nhóc con, cũng giặt sạch sẽ bộ y phục hắn mặc trên người. Nếu như có thể, nàng thật muốn vứt đi! Nhưng mấy bộ quần áo rách nát treo trong tủ tổng cộng không có mấy bộ, cuối cùng nàng quyết định giặt sạch, phơi cùng một chỗ với đám chăn đệm. Bận rộn một lúc lâu, hai người cũng đã đói bụng, sau đó lại ăn vài thứ mới hòa hoãn lại.

Hàn Phỉ đầy mặt ưu thương nhìn khu nhà nhỏ này, quyết định vén tay áo lên làm, đem mọi đồ đạc ra tẩy rửa một hồi, thu thập sạch sẽ, cũng không hi vọng nhãi con có thể giúp đỡ. Một buổi chiều, tiểu hài nhi theo đuôi Hàn Phỉ, nhìn nàng bận trước bận sau đem đồ vật thu thập sạch sẽ, tẩy một đống đồ vật không biết tên, còn tẩy rửa đến nỗi bị thương cả tay. Lúc Thải Linh đến tìm Hàn Phỉ, đã nhìn thấy đối phương đang phơi y phục, bên cạnh còn phơi đầy chăn đệm cùng các loại đồ vật, không làm lãn phí ánh sáng mặt trời.
Sắc mặt Thải Linh rất phức tạp, từ xa nàng gọi một tiếng: "Hàn Phỉ!"
Hàn Phỉ đang bận rộn, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, đã nhìn thấy Thải Linh đứng ở trước cổng sân, sắc mặt không vui nhìn chằm chằm nàng. Lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút, có dự cảm không tốt, nhưng vẫn vỗ vỗ tay, đi tới. Phía sau, tiểu hài nhi đang ngồi chồm hổm theo bóng lưng của Hàn Phỉ một đường nhìn sang, khi hắn nhìn thấy Thải Linh, lập tức liền lộ ra hàm răng, nhe răng nhếch miệng, đầy mặt hung tướng.
Thải Linh tự nhiên là không để ý đến hắn, sau khi thấy Hàn Phỉ ra ngoài, trực tiếp liền nói: "Ngươi đang làm gì ở đây?"
Hàn Phỉ rất tự nhiên nói: "Quét tước vệ sinh a."
Thải Linh hơi nhướng mày, nói: "Ta không phải đã nói, đừng có quản việc không đâu rồi sao?"
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Ta chỉ quét tước vệ sinh thôi mà."
Thải Linh thanh âm trở nên sắc nhọn nói: "Đây không phải là việc ngươi nên làm!"
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Vậy ta phải làm gì? Cứ như vậy nhìn Tam Hoàng Tử điện hạ cái gì cũng không cần quản sao?"
"Hàn Phỉ!"
Hàn Phỉ hé miệng, ngữ khí mang theo một tia khẩn cầu, nói: "Thải Linh tỷ tỷ, ta biết rõ ngươi vì muốn tốt cho ta, nhưng ta thật sự là không đành lòng nhìn hắn như vậy, hắn là Hoàng Tử, hắn vốn nên cao cao tại thượng, hắn không nên sinh hoạt như vậy, sức lực của ta rất mỏng manh, nhưng chí ít có thể giúp hắn trải qua thoải mái hơn một chút, cho dù không có ý nghĩa cũng được."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"
Đột nhiên chen vào một âm thanh dễ nghe. Còn kèm theo từng trận ho khan. Hàn Phỉ cùng Thải Linh đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nữ nhân mặc toàn thân áo trắng, đứng ở phía sau, lặng yên không một tiếng động. Hàn Phỉ thậm chí còn không cảm nhận được bất kỳ tiếng bước chân nào. Nhưng điều khiến Hàn Phỉ chấn động là, nữ nhân này thật đẹp. Toàn thân áo trắng, tóc đen rối tung, ngũ quan tinh xảo tuyệt diễm, cặp mắt kia càng giống như làn thu thủy. Hàn Phỉ thậm chí không tìm được từ nào để có thể hình dung được dung nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy.
"Phù Dung không kịp mỹ nhân trang,
Thủy Điện phong đến châu ngọc hương."
Trong đầu Hàn Phỉ bồi hồi một câu Cổ Thi như vậy, ngay cả thân là nữ nhân như nàng cũng không nhịn được chăm chú nhìn, nhưng nữ nhân này thế mà lại đem đến cho nàng một tia cảm giác quen thuộc.

Mãi đến tận khi Thải Linh đẩy nàng một cái, nói: "Ngươi đờ ra làm gì! Còn chưa tham kiến chủ nhân!"
Hàn Phỉ vội vội vàng vàng cùng Thải Linh hành lễ. Bạch y nữ nhân cười cười, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch đầy vẻ bệnh trạng, thỉnh thoảng còn ho khan một hồi. Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, từ từ tướng mạo mà xem, thì đây là bệnh lâu quấn thân, thậm chí giữa lông mày còn có một trận tử khí nhàn nhạt, trong đầu Hàn Phỉ né qua một ý nghĩ, người này không còn sống lâu được nữa. Quả nhiên là hồng nhan bạc mệnh sao? Chờ chút! Không đúng! Trong lãnh cung cũng chỉ có một người ở, mà người này chính là mẫu thân của Tần Triệt, vậy.. vậy trước bạch y nữ nhân trước mặt này chính là.. Tuyết quý nhân! Tuyết quý nhân trong truyền thuyết!
Hàn Phỉ kinh ngạc đến ngây người, nàng cuối cùng cũng coi như phát hiện vì sao vừa rồi nàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Khuôn mặt này cực kì giống nam thần! Nhưng mặt Tần Triệt đầy vẻ dương cương, mà Tuyết quý nhân thì là càng thêm ôn nhu, mặt mày đều mang vẻ nhu tình, lúc này mới khiến Hàn Phỉ không lập tức nghĩ đến thân phận đối phương. Nhưng.. mẫu thân nam thần thật là đẹp mắt.. Quả thực chính là nữ thần..
Hàn Phỉ không nhịn được lại nhìn phát ngốc, phối hợp với khuôn mặt béo tròn của nàng, ngay cả Tuyết quý nhân cũng không nhịn được lộ ra ý cười, nói: "Ngươi gọi là gì vây?"
Thải Linh dùng mũi chân đá đá Hàn Phỉ, nói: "Chủ nhân đang hỏi ngươi kia, tự nhiên ngươi đờ ra làm gì đây!"
Hàn Phỉ a một tiếng, phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: "Ta, ta tên là Hàn Phỉ! Tham kiến Tuyết quý nhân!"
Tuyết quý nhân cười nói: "Không cần đa lễ, trong lãnh cung này nào có quý nhân, chẳng qua chỉ là một cái xưng hô thôi."
Hàn Phỉ lại xem ngốc, thanh âm của nữ thền cũng dễ nghe như vậy.. Tuyết quý nhân nhìn về phía trong sân, tìm kiếm dáng người nhỏ bé vốn đang ngồi chồm hổm ở đó nhưng đã không thấy.
Vẻ mặt Tuyết quý nhân ảm đạm đi.
"Ngươi vừa nói câu nói kia, là thật sao?"
Tuyết quý nhân đột nhiên nghiêm túc hỏi.
Hàn Phỉ chưa kịp phản ứng: "Nói cái gì?"
"Ngươi là chân tâm suy nghĩ cho Triệt nhi sao?"
Hàn Phỉ đột nhiên sửng sốt. Nàng không hiểu lời nói của Tuyết quý nhân là có ý gì. Đang thăm dò nàng sao? Hàn Phỉ điều chỉnh sắc mặt, vô luận là có thăm dò không, ý định ban đầu của nàng vẫn không thay đổi.
"Vâng, chủ nhân."
Tuyết quý nhân nhìn Hàn Phỉ, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm lên. Thời khắc này, bầu không khí yên tĩnh một cách quái lạ, ngay cả Thải Linh cũng đều bảo trì trạng thái yên lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.