Chương trước
Chương sau
Lúc Hàn Phỉ đang xoắn xuýt về chuyện chiếc đùi gà, không lưu ý đến tiểu hài nhi đột nhiên mở to đôi mắt phát sáng. Chỉ thấy thấy vèo một cái, Hàn Phỉ phát hiện lòng bàn tay mình đã trống không, còn có thêm vài vết máu, là bị móng vuốt cào mà ra, mà cái đùi gà bị cắn dở kia đã rơi vào trong tay Tiểu Tần triệt, giờ khắc này hắn đang ăn như hùm như sói.
Hàn Phỉ nhìn mà trái tim như bị ai nhéo phát đau, nàng không nhịn được nói: "Đừng ăn, thứ này ta đã ăn dở rồi, ta sẽ đi tìm đồ ăn ngon hơn cho ngươi, ngươi đừng ăn nữa!"
Nhưng tiểu hài nhi không thèm để ý đến lời Hàn Phỉ nói, sau khi cắn mấy cái liền lưu luyến gói kĩ chiếc đùi gà lúc này gần như chỉ còn trơ xương lại, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang nâng niu trân bảo hiếm thấy vậy. Cũng đúng, đối với Tiểu Tần triệt mà nói, đồ ăn còn quý giá hơn trân bảo nhiều. Nhưng điểm này, Hàn Phỉ lại không thể ý thức được.
Nhìn tiểu hài nhi cẩn thận từng li từng tí cất giấu non nửa cái đùi gà còn lại, Hàn Phỉ liền đau lòng đến không chịu nổi, ngay cả tay mình bị thương cũng không để ý tới, trực tiếp tiến lên muốn nói chuyện, nhưng khi nàng mới nhích tới gần một chút, tiểu hài nhi liền gầm nhẹ như tiếng gầm của dã thú, ánh mắt hung ác nhìn nàng, giống hệt dã thú che chở con mồi. Giờ khắc này tiểu hài nhi liền đơn thuần cho rằng Hàn Phỉ đang muốn cướp đồ ăn từ trong tay hắn, điểm này chính là nghịch lân của hắn, ai cũng không thể cướp đồ ăn của hắn được!
Hàn Phỉ bị tiếng gầm nhẹ kia làm cho kinh sợ, không dám tiến lên nữa, nàng biết nếu tiến gần thêm bước nữa, Tiểu Tần Triệt sẽ lập tức nhào lên cào cho khuôn mặt nàng nở hoa, giống như vết cào trong lòng bàn tay nàng vừa rồi. Cặp móng vuốt nhỏ đen thùi lùi kia, rất sắc bén, vết thương bị hắn cào cũng đang rất đau, sợ là sẽ dễ dàng gây uốn ván. Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là làm cho bản thân nhìn càng thêm hiền lành hơn một chút, nàng thậm chí giơ hai tay lên cao, nỗ lực biểu hiện rằng bản thân mình vô hại, nhờ vào đó khiến tiểu Tần Triệt thả lỏng lòng cảnh giác.
"Ta sẽ không làm thương tổn ngươi, cũng sẽ không cướp đồ ăn của ngươi, mà ngược lại, ta sẽ cho ngươi ăn, vì thế ngươi có thế để cho ta tới gần ngươi không?"
Tiểu hài nhi vẫn cứ quay về phía nàng gầm nhẹ, thanh âm trầm thấp. Mà gói giấy dầu trong tay dường như có vẻ quá trơn, cứ như vậy từ trong tay hắn rơi ra, nửa đoạn đùi gà trực tiếp rơi xuống đất, dính đầy tro bụi. Tiểu hài nhi rít lên một tiếng, vội vội vàng vàng nhét nửa đoạn đùi gà kia trở lại trong gói giấy dầu, dáng vẻ rất căng thẳng, cuối cùng trực tiếp nhét vào trong lồng ngực của mình, còn vỗ vỗ, giống như làm như vậy có thể bảo vệ thứ đồ ăn cuối cùng của hắn.
Hàn Phỉ đem tất cả những thứ này nhìn vào trong mắt. Nàng có chút tuyệt vọng, nàng không thể tưởng tượng, Tần Triệt khi còn bé còn có giai đoạn như vậy, đứa nhỏ có bộ dnags giống hết như con sói hoang như vậy sau này thật sự có thể là quý công tử băng lãnh kia sao? Hàn Phỉ không biết trong khoảng thời gian này Tần Triệt đến cùng đã trải qua cái gì, giờ khắc này nàng chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Tam Hoàng Tử điện hạ, ta xin thề, ta nhất định sẽ làm đồ ăn cho ngươi, vì thế ngươi hãy ném đồ ăn trong ngực đi, thứ đó đã bị bẩn rồi, không sạch sẽ, ăn vào sẽ bị tiêu chảy, được không?"
Tiểu hài nhi lắc đầu. Sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, chỉ cần tiểu hài nhi có thể hoàn toàn nghe hiểu ý tứ của nàng là tốt rồi.
"Thật! Ngươi hãy tin tưởng ta! Ta hiện tại liền chuẩn bị cho ngươi một ít đồ ăn, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, trước khi ta trở về, ngươi không thể ăn cái đùi gà kia! Có được không?"
Tiểu hài nhi lộ ra vẻ do dự.

Hàn Phỉ vừa đấm vừa xoa nói: "Nếu để ta nhìn thấy ngươi ăn, ta sẽ không mang đồ ăn ngọn cho ngươi nữa."
Tiểu hài nhi hướng về phía Hàn Phỉ rống lên một tiếng. Hàn Phỉ nhịn xuống cảm giác đau lòng vì hắn, cứng rắn nói: "Ta nói được là làm được, vì thế Tiểu Tần triệt cũng không thể ăn cái đùi gà kia."
Cuối cùng, tiểu hài nhi cũng gian nan gật đầu, có thể nhìn ra hắn đã phải trải qua việc đấu tranh tư tưởng tương đối kịch liệt. Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, đứng dậy, cuối cùng liếc mắt nhìn tiểu hài nhi gầy yếu kia, sau đó mang theo nộ khí tràn ngập rời đi. Nàng phải tìm được Thải Linh, nàng muốn hỏi nàng ta tại sao lại có thể đối xử với một đứa bé như thế! Trời mới biết, tiểu hài nhi vừa nhìn là thấy đã tối thiểu ba ngày không được ăn cơm! Còn một thân y phục rách nát kia, cũng đã không thể gọi là y phục nữa rồi, căn bản chính là vải rách! Còn tay chân lộ ra nữa, đều là bùn, bẩn đến nỗi không nhìn ra màu da vốn có nữa rồi, ngay cả mái tóc đều rối tung rối mù như tổ quạ, thậm chí Hàn Phỉ còn nhìn thấy có Bọ Chét nhảy nhót bên trong!
Lồng ngực Hàn Phỉ ngột ngạt, tức điên, ngay cả bước chân cũng thêm nặng, giống như một tòa núi nhỏ di động.
Thải Linh vừa vặn bưng một cái khay đi ra, đã nhìn thấy Hàn Phỉ khí thế hung hãn đi tới, kinh ngạc nói: "Ngươi đây là làm sao? Ta còn tưởng rằng động đất đấy, không phải ta đã nói sao, nơi này phải giữ yên lặng, chủ nhân không thích náo động."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nỗ lực để cho ngữ khí của mình bình thường đi một chút, nói: "Trong gian nhà kia, là Tam Hoàng Tử điện hạ."
Đây là câu khẳng định, không phải là câu nghi vấn.
Thải Linh lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, nói: "Ngươi đã nhìn thấy sao?"
Hàn Phỉ sững sờ, nói: "Đây là ý gì?"
Thải Linh nhàn nhạt nói: "Không có gì, trước đây tìm không được hắn, giống như con khỉ bẩn thỉu không nhìn thấy bóng dáng."
Hàn Phỉ tưởng bản thân mình nghe lầm, nói: "Đây, vậy, đây chính là Tam Hoàng Tử điện hạ a! Tại sao có thể, có thể đối xử với hắn như thế?"
Thải Linh lộ ra nụ cười trào phúng, nói: "Cái gì mà Tam Hoàng Tử? Chẳng qua chỉ là một kẻ ngay cả cha ruột cũng không muốn liếc mắt nhìn mà thôi."
Hàn Phỉ lớn tiếng nói: "Câm miệng!"

Thải Linh kinh ngạc, nói: "Ngươi nổi điên cái gì? Ta cho ngươi đi hầu hạ hắn chính là chỉ cần bảo đảm hắn còn sống là đủ, còn lại, cũng không cần quản."
Hàn Phỉ trợn mắt lên, nói: "Cái gì gọi là còn sống liền là đủ? Hắn là Hoàng Tử! Dù cho hiện tại không được sủng ái, hắn cũng là Hoàng Tử! Không thể đến mức ngay cả đồ ăn cũng không có! Hắn thậm chí ngay cả đồ ăn rơi xuống đất cũng ăn! Điều này sao có thể!"
"Không chết đói là được."
"Không đúng! Điều này không đúng! Không nên như vậy! Đường Đường là một Tam Hoàng Tử sao có thể lưu lạc tới độ không khác gì khất cái như thế?"
Hàn Phỉ làm sao cũng không thể tiếp nhận chuyện này, trong đầu nàng đều là dáng vẻ tiểu hài nhi cảnh giác bảo vệ đồ ăn, cùng với cả người bẩn thỉu chật vật. Tần Triệt trong kí ức của nàng, vĩnh viễn là một bộ Bạch y, vĩnh viễn là băng lãnh cao quý, chỉ cần xuất hiện, sẽ làm cho tầm mắt người ta không thể khắc chế được mà đặt trên người hắn. Đó là nam thần a! Là nam thần nàng vẫn luôn muốn bảo hộ! Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Thải Linh căn bản không quản Hàn Phỉ phẫn nộ, sắc mặt vô cùng tự nhiên nói: "Hàn Phỉ, làm tốt phận sự của ngươi là tốt rồi, còn lại, không cần phải để ý đến."
Hàn Phỉ nắm chặt tay, cắn răng, nói: "Ta không làm được! Ta muốn đi nói cho chủ nhân biết, hắn không nên phải chịu bị đối xử như thế!"
Nói xong, Hàn Phỉ xoay người muốn đi vào tìm Tuyết quý nhân ở bên trong.
"Đứng lại." Thải Linh hô.
Hàn Phỉ không nghe, nói: "Ta muốn đi tìm mẹ ruột của hắn! Hắn không nên phải sinh hoạt như vậy!"
Sắc mặt Thải Linh thay đổi, từng chữ từng câu nói. "Nếu như, tất cả những thứ này đều là ý của Tuyết quý nhân thì sao?"
Hàn Phỉ đứng lại, sắc mặt cứng ngắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.