"Đến rồi, chính là chỗ này, đã nhớ kĩ tuyến đường vừa đi chưa?"
Hàn Phỉ liên tục gật đầu, nói: "Đã nhớ kỹ rồi, tỷ tỷ."
"Một tiếng tỷ tỷ này ngươi gọi không lỗ, ta đã ở chỗ này ba năm, nhưng bây giờ trong lãnh cung chỉ có một vị chủ nhân ở lại, vì thế cũng không tính là khổ cực, ngươi chỉ cần hỗ trợ chăm sóc một đứa bé là được rồi."
Hàn Phỉ kinh ngạc nói: "Đứa bé?"
"Hừm, đúng, ngươi rất nhanh sẽ được gặp, trước tiên làm quen một chút rồi lại nói."
Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn toàn bộ cung điện lụi bại này một chút, trong lòng có chút đau thương, còn cảm thấy có chút đồng tình cho vị phi tử được phân phối đến chỗ này ở. Một nơi âm u như thế, chỉ đứng một lúc thôi cung cảm thấy lạnh cả người, chứ nói gì là phải thường trú ở đây. Nhưng.. Tại sao lại còn có một đứa bé?
"Đi theo ta, ta mang ngươi làm quen với công việc hàng ngày một chút, sau này sẽ giao cho ngươi làm."
Hàn Phỉ gật đầu.
"Đúng rồi, ta tên là Xuân Hồng, sau này cứ gọi ta là Thải Linh tỷ tỷ."
Hàn Phỉ triệt để phát ngốc, không nhịn được ngẩng đầu nhìn vài lần, trong lòng có một loại cảm giác là lạ, Thải Linh?
Trên mặt Hàn Phỉ vẫn duy trì vẻ cung kính, nói: "Thải Linh tỷ tỷ."
"Ừm, đi theo ta."
Hai người đi vào trong lãnh cung, mới vừa bước vào, liền cảm nhận được một trận hàn ý, Hàn Phỉ run run, giương mắt nhìn cấu trúc nơi này, đều là màu xám trắng, làm cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919233/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.