"Vương gia, nàng không rõ lai lịch, mục đích cũng không biết, ngài cứ như vậy giữ nàng ở bên người, ngài.."
"Hàn Phỉ, cái này, là chuyện của ta."
Hô hấp của Hàn Phỉ cứng lại. Lời nói đã vọt tới bên mép cứ như vậy bị miễn cưỡng nuốt vào.
Hàn Phỉ nhẹ nhàng cười, nói: "Vương gia.. Là ta sai."
Hàn Phỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt, tinh thần hoảng hốt quay về phía Tề Ngộ Không nói: "Thả nàng ra đi, chúng ta trở lại."
Tề Ngộ Không do dự một chút: "Thủ lĩnh, ngươi.."
"Ngộ Không, thả nàng."
"Vâng, thủ lĩnh.."
Tề Ngộ Không không thể làm gì khác hơn là tâm không cam, tình không nguyện cởi trói cho Băng Linh, sau đó lùi tới bên cạnh Hàn Phỉ. Sau khi được cởi trói, Băng Linh liên tục lăn lộn chạy đến phía sau Tần Triệt, trong ánh mắt còn mang theo một tia hâm mộ, cùng với một ý nghĩ ngông cuồng không nên có, không quên yếu kém nói: "Chủ nhân, chủ nhân! Sau này nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ chủ nhân thật tốt!"
Tần Triệt nhàn nhạt 'ừm' một tiếng. Hàn Phỉ nhìn tình cảnh này, cảm thấy chói mắt vô cùng, nhưng trong lòng đã không có cảm giác, quá đau đớn, sẽ là chết lặng. Nàng nhìn một chút, tự giễu một tiếng, thu lại nụ cười, nói: "Vương gia, nô gia cáo lui trước, ngày mai liền phân chia nhau hành động, Vương gia cầm địa đồ đi, chúng ta.. thống nhất địa điểm hội họp, quãng thời gian này, sư phụ sẽ cùng theo ngài, Vương gia có thể không muốn gặp lại ta, nhưng hi vọng Vương gia có thể lấy thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919198/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.