Chương trước
Chương sau
Băng Linh ở trong lòng tính toán lợi ích lớn nhất cho mình, nàng phát hiện, chỉ có nắm chắc vị Vương gia này, thì tương lai của nàng mới phát triển như nàng suy nghĩ. Vương gia.. cũng là một nam nhân. Nắm chắc một người nam nhân, dĩ nhiên là dựa vào sắc đẹp. Băng Linh đối với dung mạo của mình vẫn có lòng tự tin, tại giải đấu hoa khôi lần đó, nếu không phải đột nhiên xuất hiện nữ tử áo đỏ kia, thì nàng chính là hoa khôi tân nhiệm rồi! Nhớ lại chuyện này, Băng Linh còn có chút không cam lòng, nếu nàng là hoa khôi tân nhiệm, sao có thể lưu lạc tới bước đường này? Mà nữ tử áo đỏ kia xem như là người trong lòng Băng Linh ghét nhất, nàng tuyệt sẽ không thừa nhận bản thân mình đang ghen ghét với nàng ta.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Băng Linh giương mắt nhìn về phía Vương gia đang cúi đầu ngồi, nàng không nhìn ra vẻ mặt hắn, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại nàng thực hiện kế hoạch.
"Vương gia, để nô tỳ đến hầu hạ ngài đi." Vừa kiều mị nói, vừa giả vờ phong tình híp mắt.
"Không cần." Hắn hờ hững trả lời hai chữ.
Băng Linh không để ý đến ý tứ trong lời nói của hắn chút nào, thạm chí còn coi đây chỉ là thói xấu của nam nhân mà thôi, nghĩ một đằng nói một nẻo, hành động cùng biểu hiện khác nhau, nàng đánh eo đi tới, dáng dấp mềm mại vô tội, ghé sát vào một chút, nàng nửa quỳ xuống, lúc đang muốn nằm sấp trên hai chân Tần Triệt, một cánh tay đột nhiên duỗi ra, hướng thẳng đến cổ nàng kéo tới, lực lượng rất mạnh mẽ, kẹp thật chặt vào cổ nàng.
Băng Linh bị nghẹt thở, sặc mấy hơi, vẻ mặt đầy khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt. Đầu tiên đập vào mắt nàng, là tròng mắt đỏ như máu, gần như ràn ngập cả đôi mắt đều là huyết sắc, giống hệt như ác quỷ.
Cả người Băng Linh như rơi vào hố băng, không thể nhúc nhích nổi. Mà bàn tay đang bóp cổ nàng dần dần nắm chặt, giống như muốn bẻ gãy cổ nàng ngay tức khắc. Băng Linh bắt đầu giằng co, nàng muốn gỡ bỏ bàn tay kia, nhưng lực đạo của hắn lớn đến mức căn bản không thể tránh né, hô hấp của nàng dần dần giảm thiểu, khuôn mặt vốn thanh tú bởi vì bị nghẹt thở mà trướng lên đỏ chót, nhãn cầu cũng dần lồi ra.
"Ta nói, đừng đụng vào ta."
Thanh âm khàn khàn ám trầm phun ra từ đôi môi mỏng tái nhợt. Thời khắc này, Băng Linh cảm nhận được tử vong uy hiếp, mà mọi suy nghĩ kiều diễm vừa sản sinh trong đầu ban nãy đều biến mất, thậm chí còn cảm thấy vô cùng trào phúng, người này căn bản không phải là người! Đây là ác ma! Là ma quỷ gϊếŧ người! Mà nàng vừa rồi lại muốn thuần phục ma quỷ! Quả thực chính là vọng tưởng!
Lúc nghẹt thở chậm rãi lấy đi sinh mệnh của Băng Linh, lực đạo đang kiềm chế nàng đột nhiên buông ra, sau đó nàng bị một luồng xung lực vô cùng lớn đẩy ngã, làm mặt đất cũng đập ra một cái hố, đau đến nỗi thân thể nàng dường như tan vỡ, không nhịn được phát sinh tiếng kêu rên. Nhưng khát vọng cầu sinh vẫn khiến Băng Linh liều mạng lùi về sau, mặt đầy sợ hãi, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.

Tần Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nàng, đôi mắt huyết hồng giống như sắp chảy ra máu, bị một đôi mắt như thế nhìn chăm chú, ngay cả linh hồn nàng cũng đang run rẩy. Băng Linh khóc thành tiếng, hận không thể ngất đi, còn tốt hơn bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm. Tần Triệt nhìn dáng vẻ thất kinh của nàng, trào phúng câu lên khóe môi, khàn khàn nói: "Sợ đến thế sao?"
"Quỷ, quỷ.."
"Nếu không muốn chết, thì tốt nhất là ngươi hãy gϊếŧ chết suy nghĩ trong đầu ngươi đi cho ta, trên thế giới này, không có ai có thể thay thế nàng."
Băng Linh liều mạng gật đầu, chỉ lo chậm một giây sẽ bị kéo vào trong địa ngục.
"Cút." Một tiếng quát lớn.
Băng Linh sợ đến sắc mặt tái nhợt, liều mạng bò lên, lảo đảo chạy đi. Nơi đó, chỉ còn dư lại một mình Tần Triệt. Sau đó, hắn chậm rãi cúi người xuống, một tay ấn lại trán mình, nhắm mắt lại, trong cặp mắt huyết hồng kia toàn bộ đều thống khổ. Giãy dụa thống khổ. Tay hắn nắm thật chặt, móng tay đâm vào trong thịt cũng không hề có cảm giác, máu tươi từng giọt nhỏ xuống trên nền đất.
Bên kia, Hàn Phỉ đang rời đi cũng dừng bước lại, quay đầu liếc mắt nhìn, đã thấy một đám người đang trầm mặc đi sau lưng, trong lòng nàng dâng lên một dòng nước ấm.
Hàn Phỉ cơ hồ là lệ nóng doanh tròng, nàng mạnh mẽ lau đôi mắt chua xót, mang theo ý cười nói: "Ta không sao, các ngươi không cần theo ta, đi về thu thập xong mọi thứ đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."
Hác lão bản do dự một chút, tiến lên, nói: "Hàn cô nương, ta nghĩ Tần Vương hắn.."
Hàn Phỉ đánh gãy: "Đủ rồi! Tạm thời.. đừng nhắc đến hai chữ này trước mặt ta."
Giọng nói của Hàn Phỉ run cầm cập, mà lí do khiến nàng ngột ngạt, cũng rất rõ ràng. Hác lão bản trầm mặc một hồi, quyết định im lặng.

Hàn Phỉ không muốn giải thích thêm về chuyện này, liền dùng ngữ khí ra lệnh nói: "Mọi người đều đi nghỉ ngơi thật tốt, sắp xếp hành lý gọn gàng, sáng mai, chúng ta liền xuất phát."
Hàn Phỉ ra lệnh, bọn họ luôn luôn là nói gì nghe nấy, dù cho hiện tại lo lắng cùng thân thiết như thế nào đi nữa, đều không làm trái mệnh lệnh của Hàn Phỉ, từng người do dự một chút, quay đầu trở lại nơi hạ trại, đem đồ vật thu thập xong. Rất nhanh, nơi này vốn tràn đầy một đống người, hiện tại cũng chỉ còn lại Hàn Phỉ cùng mấy người Tiểu Ngộ Không.
Người đang cắn rứt lương tâm nhất không ai khác chính là Tề Ngộ Không, hắn hận không thể tự bóp chết chính mình, hắn làm sao lại mang tới một nữ nhân khốn nạn như thế? Đáng lẽ nên giải quyết người phụ nữ kia ngay tại mới đúng! Nếu vậy sẽ không làm thủ lĩnh thương tâm khổ sở đến thế! Không, không đúng, trong này, người sai lầm lớn nhất là Tần Vương mới đúng! Cái tên Vương gia ma ốm đó, rốt cuộc có tư cách gì mà dám đối xử với thủ lĩnh như thế!
Càng nghĩ càng không phục, Tề Ngộ Không không nhịn được nói: "Thủ lĩnh, ta đi báo thù cho ngươi! Giáo huấn thật tốt cho tên Vương gia kia!"
Hàn Phỉ xốc lên mí mắt, liếc mắt nhìn Tề Ngộ Không, nhàn nhạt nói một câu: "Ngươi đánh thắng được Ảnh Vệ bên người Vương gia sao?"
Tề Ngộ Không vốn đang hùng dũng hiên ngang lập tức giống như quả bóng xì hơi, ỉu xỉu buồn bã. Đúng vậy, hắn không thể không thừa nhận, hắn đánh không lại. Không chỉ đánh không lại, mà còn là hoàn toàn bị hành hạ đến chết!
Nhớ đến ngày trước bị giam cầm ở trong cung, Tề Ngộ Không liền không nhịn được rùng mình, hắn ngay cả một Ảnh Vệ cũng đánh không lại, chứ đừng nói gì đến hiện tại toàn bộ Ảnh Vệ đã tập hợp! Có thể nói, bên người Tần Vương giống như tường đồng vách sắt, căn bản là không có có khuyết điểm, ngay cả một con ruồi cũng bay không lọt!
Đây cũng là nguyên nhân Hàn Phỉ không sợ mà đem tất cả mọi người dời đi, e là không có bọn họ gây phiền toái, Tần Triệt mới càng an toàn. Chỉ là, nghĩ đến chuyện bọn họ đối với nam thần mà nói, đều là một đám phiền toái, tâm tình Hàn Phỉ liền không khống chế được mà xuống thấp.
Tề Ngộ Không nhìn nàng một cái, có chút bất đắc dĩ mà đau lòng nói: "Thủ lĩnh, chuyện vẫn còn chưa đến nỗi hỏng bét như vậy.."
Hàn Phỉ miễn cưỡng lên tinh thần, nhìn năm người này, nói: "Ta không sao, đừng lo lắng. Các ngươi vất vả một chút, đi gác đêm đi, đêm nay là đêm cuối cùng, đừng để xảy ra sai lầm. Ta rất tín nhiệm các ngươi, liền giao cho các ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.