Một câu nói này, Hàn Phỉ không khống chế âm lượng, thanh âm lớn đến mức đủ để khiến cho mọi người cũng nghe thấy. Tất cả mọi người đều ngừng việc trong tay lại, cũng không nói lời nào, quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, ngay cả đang Tật Phong đang chuẩn bị cắn một miếng thịt cũng không thể tiếp tục hạ miệng xuống được. Mọi người đều đang nhìn chăm chăm xem chuyện sẽ phát sinh như thế nào, không ai lên tiếng đánh gãy, toàn bộ tràng diện yên tĩnh đến quỷ dị.
Hàn Phỉ không để ý tới ánh mắt của họ, nàng liên tục nhìn chằm chằm vào Tần Triệt, lồng ngực phập phồng lợi hại, ngay cả hơi thở cũng nóng rực đến mức đáng sợ. Hàn Phỉ cảm thấy lý trí của mình như đang thiêu đốt, bị câu nói kia của Tần Triệt làm cho suýt nữa tan vỡ.
"Vương gia, chàng nói chuyện a!"
Hàn Phỉ là dùng tất cả khí lực, mới làm mình có vẻ không chật vật như vậy, nhưng viền mắt đỏ đã làm bại lộ tâm tình của nàng.
Tần Triệt nhắm mắt, hai bàn tay giấu trong tay áo siết thật chặt, sau đó trầm giọng nói: "Tách ra hành động có thể phân tán lực chú ý của truy binh."
Mà nàng, sẽ càng an toàn. Nửa sau câu nói này Tần Triệt không nói ra, cũng cảm thấy không cần thiết nói ra khỏi miệng. Mà Hàn Phỉ, vĩnh viễn sẽ không biết.
"Tần Triệt, chàng thật nhẫn tâm!"
"Hàn Phỉ, ngươi không cần cố tình gây sự."
Lòng Hàn Phỉ tê dại: "Cố tình gây sự? Thì ra ở trong mắt chàng, ta chính là đang cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919197/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.