Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đang nhìn Hàn Phỉ, dường như đang đợi nàng nghĩ kế.
Trong đầu Hàn Phỉ loanh quanh một hồi, nhớ lại câu nói kia của tiểu thư thành chủ, cười hắc hắc, nói: "Chỉ yêu thích nữ tử tuyệt đối khỏe mạnh đúng không? Như vậy bất luận ngươi có bệnh gì, chỉ cần chúng ta không trị hết thì sẽ bị Thành Chủ đại nhân ban cho cái chết, trái phải đều không được, vậy thì chỉ có một cách."
Dư Mở Chính lo lắng hỏi: "Cách gì?"
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Rất đơn giản, ngươi chết là tốt rồi a."
Nhất thời yên lặng như tờ. Sắc mặt Thành chủ tiểu thư trắng bệch.
Lúc Dư Mở Chính phục hồi tinh thần lại, giận giữ mà không dám nói gì, đưa tay chỉ Hàn Phỉ 'Ngươi, ngươi' nửa ngày, cuối cùng cũng không nói ra được cái gì.
Ngu Vân Khánh cũng giật nảy cả mình, chần chờ một hồi, nói: "Đây, cái này, cô nương, cái này không thảo đáng lắm thì phải?"
Hàn Phỉ ngáp một cái, ung dung thong thả nói: "Ai nói ngươi sẽ chết thật a? Ý ta là, làm cho tất cả mọi người đều nghĩ ngươi đã chết, thế là đủ."
Ngu Vân Khánh là lão nhân đã trải qua hơn nửa đời người, ngay lập tức liền hiểu rõ ý tứ của Hàn Phỉ, sắc mặt vui vẻ, nói: "Đúng vậy! Giả chết! Đây là một cách dễ làm! Nhưng mà.. làm thế nào để có thể giả chết mà không bị phát hiện?"
Hàn Phỉ hơi bất ngờ, nói: "Các ngươi có tin ta không? Ta có thể điều phối ra thuốc giả chết, kết hợp với châm cứu sẽ khiến sinh cơ trong cơ thể ngươi toàn bộ đóng kín, như vậy liền thần không biết, quỷ không hay."
Câu nói này của Hàn Phỉ thật giống như lời nói suông, loại thuốc này làm sao có thể tồn tại trên đời được. Thật ra thứ này là một trong số ít ỏi dược lý nàng học được ở trong bản chép tay y thuật kia, nói đến mới nhớ, bản y thuật chép tay nam thần đưa cho nàng kia rất kì lạ.. đều có liên quan đến việc thực hiện nhiệm vụ của nàng, hơn nữa muốn lĩnh ngộ kiến thức trong đóthì không thể vội vàng được, trên mỗi một trang giấy chí có mấy dòng chữ nhưng ý nghĩa đều rất cao thâm, cần rất nhiều thời gian để lĩnh ngộ. Vì vậy, đến nay tiến độ học hỏi của Hàn Phỉ cũng rất thấp, chỉ mới học được vài tờ giấy mỏng manh, thậm chí còn chưa từng thử nghiệm qua, tỷ như thuốc giả chết lần này.
Hàn Phỉ lại bổ sung một câu: "Nhưng ta không thể hoàn toàn bảo đảm, ta chỉ có tám thành nắm chắc."
Một câu nói này khiến sắc mặt Dư Mở Chính cùng tiểu thư thành chủ trở nên không dễ nhìn lắm, tạm thời không ai nói chuyện, Hàn Phỉ biết rõ bọn họ đang suy nghĩ, cũng không thúc giục, chỉ là nói: "Ta tôn trọng sự lựa chọn của các ngươi."
Một lúc lâu sau, tiểu thư thành chủ quay về phía Hàn Phỉ nói: "Ta nguyện ý thử một lần."

"Xảo nhi!"
"Mở Chính, ta không thể ích kỷ liên lụy gia tộc ngươi như thế, nếu như ta chết thật, vậy vẫn còn tốt hơn gả cho tên súc sinh kia, ta thà chết, cũng phải bảo vệ tình cảm với ngươi."
"Xảo nhi.."
Ngay lúc hai người chuẩn bị ôm nhau, Hàn Phỉ duỗi ra một cái tay, ngăn ở giữa bọn họ, nói: "Bây giờ không phải là lúc cao hứng đâu chúng ta không có thời gian."
Ngu Vân Khánh hỏi vấn đề trọng yếu nhất: "Thuốc giả chết này, cần thời gian điều phối cùng dược tài chứ? Nhưng bây giờ chúng ta còn đang bị nhốt a."
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Không quan trọng lắm, ta đã sớm mang theo bên người."
Trên thực tế, lúc Hàn Phỉ đi một chuyến đến Thần Nông Giá lấy thuốc liền tiện tay chuẩn bị thêm dược liệu điều phối thuốc giả chết, nói đến mới thấy, thuốc giả chết này nghe thì rõ cao thâm, quyền quý, đẳng cấp, nhưng thành phần bên trong lại vô cùng thông thường, nhưng nếu không phối hợp với châm cứu, thì cũng không thể phát huy tác dụng.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng giống như đang gặp quỷ, loại thuốc cổ quái như vậy còn có thể lúc nào cũng mang theo bên người sao?
Hàn Phỉ ho khan một hồi, giả vờ cao thâm, nói: "Thuốc này, là do chủ tử nhắc nhở ta chuẩn bị, nói là trong tương lai không xa sẽ dùng tới, đúng là hiệu nghiệm, chủ nhân thật sự là cao thâm mạt trắc."
Nhất thời, Ngu Vân Khánh càng kiên định hơn muốn trở thành tuỳ tùng của vị 'Có thể biết trước tất cả lại hết sức lợi hại' lại, trong lòng cũng mang sùng kính.
Sau khi thành công lừa mọi người, trong lòng Hàn Phỉ cũng âm thầm thở ra một hơi, lập tức nói lại chi tiết cụ thể kế hoạch với mọi người một lần nữa.
Rất nhanh, trong dân gian nghe đồn con gái thành chủ đã khỏi bệnh, khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh hơn, nhảy nhót tưng bừng, còn thỉnh thoảng xuất hiện trước mọi người, mà người Phương gia đến kiểm tra cũng hài lòng trở về chuẩn bị sính lễ, Thành Chủ Đại Nhân cao hứng phóng thích toàn bộ người nhà họ Dư, còn ban xuống bảng hiệu, dùng để tưởng thưởng công lao của Dư gia.
Không lâu sau, đội ngũ đón dâu của Phương gia đến, ngay lúc tiểu thư thành chủ chuẩn bị lên kiệu hoa, không cẩn thận ngã một cái, cứ như vậy mà ngã chết, đoạn khí tại chỗ, dọa cho bà mối sợ đến mức ngất đi, thành chủ vô cùng giận dữ, nhưng tiểu thư tự mình ngã chổng vó mà chết, căn bản không trách được bất luận người nào, chỉ có thể đem thi thể nàng về, lại có người nói, tiểu thư đột tử không thích hợp để lâu, nhất định phải nhanh chóng chôn cất. Thành chủ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vội vã làm tang lễ, cũng cố nén thương tâm vội vàng cho người đến bồi tội với nhà họ Phương.
Đợi đến khi Thành chủ phản ứng lại trước cái chết quá kỳ lạ của con gái, phái người đi tìm Dư gia, mới phát hiện Dư gia đã vườn không nhà trống từ lúc nào.

Mà lúc này, Hàn Phỉ đang cùng Dư gia mang theo toàn bộ gia tộc di chuyển cười đến gian manh.
"Keng~hoàn thành nhiệm vụ, cứu vãn con gái thành chủ, khen thưởng 100 tinh tệ~"
"Keng~hoàn thành nhiệm vụ, bảo hộ Dư Gia an toàn rút đi, khen thưởng 300 tinh tệ~"
Hàn Phỉ yên lặng mà tính toán lại số tinh tệ của mình, tổng cộng có 2 210 tinh tệ, cách ba ngàn cũng không còn xa nữa, nghĩ đến điều này nàng lại càng thêm vui cười, nam thần nhất định sẽ rất cao hứng chứ?
Tần Triệt mở mắt ra, chính là nhìn thấy Hàn Phỉ cười đến ngu ngốc như vậyg, nói: "Đang nghĩ gì?"
Hàn Phỉ trôi chảy nói: "Nhớ chàng a!"
Tần Triệt hơi câu lên khóe môi, hiển nhiên là vô cùng được lợi. Sắc mặt Hàn Phỉ hơi hồng, nhưng bị mặt nạ da người chặn lại nên cũng không nhìn ra cái gì.
"Những người đi theo phía sau kia, làm sao nàng triệu tập lại được?"
Hàn Phỉ vén rèm xe lên nhìn phía sau theo từng chiếc, từng chiếc xe ngựa, nói: "Lừa gạt tới."
Tần Triệt: "..."
Hàn Phỉ tự cảm thấy lời giải thích này có chút kỳ quái, lại bổ sung một câu: "Vương gia, chàng đừng nhìn những người này dáng vẻ yếu ớt, bọn họ đều là đại phu, toàn bộ, bọn họ đều mang một thân y thuật, cho dù trình độ có chút không ăn thua, nhưng so với đại phu bình thường thì tốt hơn rất nhiều, mang theo sẽ hữu dụng."
Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Số người này sẽ dẫn lên hoài nghi."
Hàn Phỉ lập tức xụ mặt, đây cũng chính là chỗ khiến nàng buồn rầu. Nói thật, cái gọi là Ngu Tường quân này trải qua sựu tàn phá của thời gian, cũng chỉ còn lại một mạch Ngu gia mà thôi, cả một tộc người gộp lại cũng chỉ là một đoàn 100 người, so với quân đội mà nói, nhân số như vậy đúng là quá ít, nhưng đối với việc đang bỏ trốn, thật là một vấn đề rất lớn a, tương đối đáng chú ý, vì vậy từ lúc bọn họ ra khỏi Hoa thanh thành, đều không có dám dừng lại những thành trấn có người, mà là ngủ dã ngoại ngoài trời.
Nếu không có chuyện gì thì còn tốt, nếu đụng với mấy thể loại sơn tặc gì đó, vậy thì liền gay go, Hàn Phỉ đã từng ăn quả đắng của Hồng Cân Phỉ lại càng là biết rõ nguy hiểm trong đó. Một khi tình cờ gặp chuyện nguy hiểm, nàng tuyệt đối là sẽ đặt an nguy của nam thần lên đầu, không do dự chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.