Tâm tình kích động của Hàn Phỉ cũng lạnh đi. Nhân số lớn như vậy cũng thật là quá đáng chú ý, phải nghĩ cách mới được.
Ngay lúc Hàn Phỉ đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, suýt nữa hất Hàn Phỉ đang không chút phòng bị ra ngoài, may là cổ tay nàng bị kéo lại. Hàn Phỉ sợ hãi không thôi nhìn Tần Triệt, đang muốn nói cám ơn liền đối diện với ánh mắt trầm xuống của Tần Triệt.
Hắn lạnh lùng hô: "Tật Phong."
"Thật có lỗi với công tử! Đột nhiên nhảy ra một người, thuộc hạ không kịp khống chế, xin công tử trách phạt!"
Tần Triệt nỗ lực đè xuống nộ khí cùng bạo ngược trong nháy mắt dâng lên trong lòng, không có ai nhìn thấy, ngay cả Hàn Phỉ cũng không biết rằng, ỡ chỗ nàng suýt nữa thì ngã xuống, có một khối gỗ đầy gai, nếu vừa rồi Hàn Phỉ thật sự ngã xuống, đầu nàng khẳng định sẽ nở hoa. Trong một tích tắc đó, Tần Triệt không cách nào khống chế sự kinh hoảng trong lòng. Nếu không phải bị mặt nạ da người chặn lại, Hàn Phỉ nhất định sẽ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn.
Hàn Phỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nữ như nhược, hình như còn có chút quen tai, nhưng nghe cũng không rõ ràng, liền hiếu kỳ vén rèm lên, nhảy xuống xe ngựa, đi tới, sau đó kinh ngạc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Băng Linh.
Giờ khắc này Tật Phong đang muốn trục xuất Băng Linh đi, nhưng đối phương lại đột nhiên quỳ xuống, khổ sở cầu khẩn, đối mặt với một nữ tử yểu điệu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919171/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.