Chương trước
Chương sau
Tâm tình kích động của Hàn Phỉ cũng lạnh đi. Nhân số lớn như vậy cũng thật là quá đáng chú ý, phải nghĩ cách mới được.
Ngay lúc Hàn Phỉ đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, suýt nữa hất Hàn Phỉ đang không chút phòng bị ra ngoài, may là cổ tay nàng bị kéo lại. Hàn Phỉ sợ hãi không thôi nhìn Tần Triệt, đang muốn nói cám ơn liền đối diện với ánh mắt trầm xuống của Tần Triệt.
Hắn lạnh lùng hô: "Tật Phong."
"Thật có lỗi với công tử! Đột nhiên nhảy ra một người, thuộc hạ không kịp khống chế, xin công tử trách phạt!"
Tần Triệt nỗ lực đè xuống nộ khí cùng bạo ngược trong nháy mắt dâng lên trong lòng, không có ai nhìn thấy, ngay cả Hàn Phỉ cũng không biết rằng, ỡ chỗ nàng suýt nữa thì ngã xuống, có một khối gỗ đầy gai, nếu vừa rồi Hàn Phỉ thật sự ngã xuống, đầu nàng khẳng định sẽ nở hoa. Trong một tích tắc đó, Tần Triệt không cách nào khống chế sự kinh hoảng trong lòng. Nếu không phải bị mặt nạ da người chặn lại, Hàn Phỉ nhất định sẽ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn.
Hàn Phỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nữ như nhược, hình như còn có chút quen tai, nhưng nghe cũng không rõ ràng, liền hiếu kỳ vén rèm lên, nhảy xuống xe ngựa, đi tới, sau đó kinh ngạc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Băng Linh.
Giờ khắc này Tật Phong đang muốn trục xuất Băng Linh đi, nhưng đối phương lại đột nhiên quỳ xuống, khổ sở cầu khẩn, đối mặt với một nữ tử yểu điệu như thế, Tật Phong cũng không thể cứng rắn rat ay được, hơn nữa hắn còn là một nam nhân rất đường hoàng, ra dáng, sẽ không dễ dàng đi chạm vào thân thể của nữ tử, đương nhiên, Vận Đào là ngoại lệ.
Sau khi Băng Linh nhìn thấy Hàn Phỉ đôi mắt lập tức sáng lên, đột nhiên hô to: "Thẩm thẩm! Thẩm thẩm! Quá tốt rồi! Có thể tại đây gặp ngươi! Van cầu ngươi, mau cứu ta đi! Van cầu ngươi!"
Hàn Phỉ thất thần, làm sao chạy đến nơi đây còn có thể nhìn thấy Băng Linh này thế? Còn bị đối phương nhìn thấy nữa.
Tật Phong thấy nữ tử đột nhiên chạy đến này có vẻ quen biết Hàn cô nương, cũng không tiện ngăn trở, đã bị Băng Linh bắt lấy thời cơ lập tức xông lại, nắm lấy cánh tay Hàn Phỉ, siết thật chặt, khóc như hoa lê trong mưa nói: "Thẩm thẩm, thẩm thẩm ngươi hãy mau cứu ta, Tú Bà định bán ta cho người nhà họ Phương, ta, ta sẽ chết a! Ta đã chạy trốn ra! May là, may là ở đây nhìn thấy thẩm thẩm.."
Đây là lần thứ hai Hàn Phỉ nghe thấy tên Phương gia này, kẻ có thể dọa cho hai nữ tử thanh xuân phải bỏ trốn, một người so với một người còn hoảng hốt hơn, rốt cuộc là người như thế nào, sao có thể làm người ta kinh hoàng thất sắc như thế? Nhưng mà.. Cô nương này nắm người sao có thể chặt như thế chứ?
Hàn Phỉ khép lại tay, cũng không có rút ra, móng tay của cô nương này còn đâm vào trong thịt nàng đây, thật sự có chút đau đấy. Băng Linh một mực thất kinh vốn không chú ý tới sức lực của mình quá lớn, chỉ càng ra sức nói: "Thẩm thẩm, van cầu ngươi, mang ta đi, dẫn ta theo với, muốn ta làm cái gì cũng được! Nếu Tú Bà mà bắt lại thì sẽ đánh chết ta, Phương gia, Phương gia cũng sẽ không bỏ qua cho ta!"

"Ngươi trước tiên yên tĩnh một chút đã, nào, buông tay, ta đau a."
"Tật Phong, kéo nàng ra."
Thanh âm lạnh lùng của Tần Triệt từ phía sau mành truyền đến.
"Vâng."
Tật Phong lập tức tiến lên, đẩy Băng Linh ra.
Hàn Phỉ rốt cục thở ra một hơi, nhưng nhìn dáng vẻ Băng Linh rưng rưng nước mắt, nàng có chút đau đầu, nói: "Ngươi trước tiên đừng khóc, chúng ta không thể mang ngươi theo được, chúng ta còn đang rất vội."
Không phải là Hàn Phỉ lòng dạ ác độc, mà bọn họ bây giờ còn là tội phạm truy nã, tiếp nhận Dư gia là bởi vì có tác dụng của vòng tay chấn nhiếp, hơn nữa cũng đã từng tiếp xúc qua mới yên tâm, không biết xấu hổ mà nói, chính là vì Dư gia có giá trị lợi dụng, nhưng một cô gái lầu xanh trộm trốn ra như thế, dựa vào một chút thiện cảm thì không đủ khiến Hàn Phỉ đem an toàn của tất cả mọi người ra đảm bảo.
Băng Linh nghe vậy khóc càng lợi hại, khiến mấy người nhà họ Dư phía sau cũng phải khóc theo. Nhưng người nhà họ Dư cũng phi thường thông minh, biết rõ bọn họ chỉ là tùy tùng, không có quyền quyết định, huống chi bọn họ có thể bảo toàn tính mạng, tiện thể bắt cóc con gái thành chủ vừa "sống lại" kia đều là nhờ vào công lao của Hàn Phỉ, trong mấy ngày chạy trốn kia, bọn họ căn bản không có cơ hội nào để nhìn thấy người chủ nhân kia, vì vậy lại càng tin cậy Hàn Phỉ nhiều hơn một chút, bây giờ nghe Hàn Phỉ nói không thể mang theo người cũng đều tán thành.
Băng Linh nhìn tất cả mọi người không có ý tứ xuất thủ cứu viện, nhất thời khóc càng lớn tiếng, nhưng Hàn Phỉ đã ra quyết tâm, không đồng ý, chỉ khuyên: "Ngươi hãy đi về phía nam đi, có một cái thôn nhỏ, ngươi có thể tránh né ở đó, chờ qua một đoạn thời gian thì sẽ không còn có ai tìm ngươi nữa."
Băng Linh thấy Hàn Phỉ thực sự ngoan tâm như vậy, trong lòng nhất thời dâng lên một luồng phẫn nộ, lập tức nàng nhìn về phía chiếc xe ngựa đi đầu kia, vừa rồi nàng nghe thấy giọng nói vang lên trầm thấp êm tai như vậy, có thể đoán người ngồi bên trong hẳn là thủ lĩnh đi, chỉ cần hắn đồng ý là nàng có thể đi theo rồi! Quyết định chủ ý xong, Băng Linh vừa hướng Hàn Phỉ cầu xin, vừa thừa lúc Hàn Phỉ không chú ý, trong nháy mắt liền hướng xe ngựa kia chạy đi, vừa chạy vừa hô to: "Công tử, mau cứu ta, van cầu ngươi, công tử, mau cứu ta đi!"
Hàn Phỉ há hốc mồm, trừng mắt dựng đứng, lập tức đuổi theo, nhưng nàng đã đánh giá thấp tốc độ của nữ nhân này, để nàng trốn thoát đến trước xe ngựa, vén rèm lên.

Hàn Phỉ phẫn nộ, lập tức chế trụ một bên vai Băng Linh, nói: "Ngươi như vậy là rất vô lễ biết không! Rời đi cho ta!"
"Công tử! Công tử! Mau cứu ta đi! Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho công tử a!"
Cuối cùng, Tần Triệt vẫn bị kinh động. Hắn khập khễnh đi ra, tư thế hơi khác thường, nhưng cũng không quá chú ý, mãi đến tận lúc hắn xuống xe ngựa, tất cả mọi người nhìn sang, nhất là người nhà họ Dư, đây vẫn là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân! Thật đúng là.. Không hề bắt mắt chút nào.
Được rồi, không thể trông mặt mà bắt hình dong! Dù sao cô nương nhìn cũng không ra gì, nhưng một tay y thuật lại là xuất thần nhập hóa đấy thôi! Quả nhiên, ông trời công bằng. Người nhà họ Dư tự cảm thấy dáng dấp người nhà mình còn không tệ, trong lòng có chút được an ủi.
Băng Linh nhìn thấy vị công tử kia xuống xe ngựa, ngay lập tức muốn tránh thoát khỏi ràng buộc của Hàn Phỉ chạy tới, nhưng nàng giãy dụa nửa ngày, cũng không nhúc nhích được, vừa quay đầu, liền đối diện với cười gằn của Hàn Phỉ.
"Làm sao? Muốn vồ tới công tử nhà ta à?"
"Ngươi, ngươi.."
"Nha, ngươi đã hỏi qua ý tứ của ta chưa?"
Mắt Hàn Phỉ lộ ra hung quang, thực sự dọa cho Băng Linh sợ phát ngốc, không dám nhúc nhích. Hàn Phỉ cũng mất kiên trì, trực tiếp kéo nàng ta một cái, ném xuống đất, vừa rồi nàng nhìn thấy, lúc Băng Linh nhìn thấy nam thần đi ra, ánh mắt vốn tràn đầy chờ mong cùng kích động lập tức trở nên thất vọng cùng âm thầm khinh bỉ. Nghĩ lại vừa rồi tư thế xuống xe của nam thần không đúng lắm. Cảm xúc này của Băng Linh thành công đem hảo cảm trước đây Hàn Phỉ có với nàng biến mất sạch sẽ.
Tần Triệt nhìn hành động của Hàn Phỉ không có nửa phần bất mãn, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cái Băng Linh kia ngã nhào trên đất khóc như hoa lê đái vũ, nói: "Nên khởi hành rồi."
Tật Phong đáp lại: "Vâng."
Lúc Hàn Phỉ đang muốn xoay người, Băng Linh đang ngồi dưới đất đột nhiên ác độc nói: "Các ngươi cho rằng mình lợi hại lắm sao! Chẳng qua chỉ là một tên thọt mà thôi! Công tử cái thá gì! Ta nhổ vào!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.