Thấy nam thần đã tỉnh, Hàn Phỉ rất cao hứng. Chí ít là bây giờ Vương gia tỉnh táo, so với dáng vẻ suy yếu trước đó thì đã tốt hơn rất nhiều.
Hàn Phỉ liền vội vàng đỡ Vương gia ngồi tựa vào đầu giường, cũng thuận tay rót cho hắn một li nước ấm. Những động tác này giống như nước chảy mây trôi, nhìn là biết đã làm không ít lần, ngay cả chính Hàn Phỉ cũng không phát hiện ra.
"Hiện tại thân thể thế nào rồi? Cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Hàn Phỉ vừa có chút lo lắng hỏi, vừa không nhịn được đưa tay sờ sờ cái trán của Tần Triệt, muốn thăm dò nhiệt độ, nhưng lại bị hắn bắt được cổ tay.
"Sao thế, Vương gia?"
"Nàng lại muốn làm gì?" Tần Triệt đột nhiên hỏi như vậy.
Hàn Phỉ sững sờ, nhưng khi nàng nhìn thấy đôi mắt của Tần Triệt, không thể lấy cớ gì để lấp liếm nữa, liền nói thẳng: "Vương gia, sợ là chúng ta phải ở chỗ này thêm mấy ngày."
"Nàng muốn làm gì?"
"Ta muốn cứu một người."
"Người nào?"
"Con gái thành chủ."
"Lý do?"
"Cứu chàng." Tần Triệt trầm mặc.
Hàn Phỉ cũng có chút sốt sắng, hành động cùng lời nàng nói trong mắt người bình thường căn bản không liên hệ chút nào, nhưng nàng không muốn lừa dối nam thần, lại không thể nói ra toàn bộ.
"Mang Linh Tứ theo."
Hàn Phỉ cười, nói: "Được."
Nếu như vậy có thể làm hắn yên tâm, vậy thì mang thêm một người cũng không có gì không tốt. Chỉ là, loại cảm giác được tín nhiệm này, thật sự quá tươi đẹp.
Ngày hôm sau, Hàn Phỉ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919166/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.