Chương trước
Chương sau
Ngu Vân Khánh khó có thể tin nói: "Cô nương, ngươi, ngươi nói cái gì? Giả bộ bệnh?"
Hàn Phỉ chỉ vào Dư Mở Chính nói: "Ngươi nên hỏi cháu trai ngoan của ngươi, cái đầu gỗ của hắn cũng không biết đã nghĩ cách ngu ngốc như thế nào đâu, các ngươi đúng là đã quá tin tưởng vào lời nói của hắn, ngay cả nhìn tiểu thư kia cũng không thèm, kỹ xảo vụng về như thế, nếu ở đây xuất hiện một đại phu không quá kém, căn bản liếc mắt liền có thể nhìn ra được!"
Dư Mở Chính đã triệt để hoảng sợ, còn nỗ lực ngụy biện nói: "Không phải, các ngươi đừng nghe nàng nói! Xảo nhi thật sự bị bệnh, ta không có cách nào cứu nàng, nữ nhân này đang nói vớ vẩn! Gia gia, phụ thân, đại bá, các ngươi đừng tin!"
"Bốp!" Cả khuôn mặt Dư Mở Chính đều lệch sang một bên.
Ngu Vân Khánh thu tay về, cả giận nói: "Đủ rồi!"
Hàn Phỉ nghe thôi cũng cảm thấy một cái tát kia rất đau, nhưng đứa trẻ hư hỏng này đúng là thiếu chút dạy dỗ, cách kém cỏi như vậy cũng thiệt thòi bọn họ nghĩ ra được.
"Cô nương đây là sứ giả của thần nữ, bất luận là người nào cũng không được sỉ nhục! Mở Chính, ngươi từ từ nói cho ta, nói rõ ràng, nữ nhi của thành chủ, đến cùng có bệnh hay không, mà ngươi, có lừa gạt chúng ta cái gì hay không! Nói!"
Dư Mở Chính bụm mặt, vẻ mặt lập tức suy yếu xuống, hắn vốn muốn giấu giếm, đây là ước định của hắn cùng Xảo nhi, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy chán chường của gia gia, lúc thấy ông khom người, hắn đã không nhịn được nữa, thừa nhận.
"Thật xin lỗi, gia gia, ta, ta chỉ là.. muốn giúp Xảo nhi một chút.."
Lần này, ngay cả người cha luôn sủng ái hắn, cũng không nhin được mà cho hắn một tát, cả giận nói: "Nghiệt tử!"
Hàn Phỉ nhìn khuôn mặt Dư Mở Chính vốn tuấn tú đã bị tát đến sưng đỏ, có chút đồng tình, nhưng, quả nhiên không hổ là cha con, lực đạo thật giống nhau, mặt Dư Mở Chính sưng rất đối xứng nha.
Ngu Vân Khánh quay về phía Hàn Phỉ, quỳ xuống, động tác nhanh chóng đến mức Hàn Phỉ không kịp ngăn cản.
"Cô nương, là Dư gia chúng ta liên lụy ngươi. Chúng ta có lỗi với ngươi."
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Ngươi trước tiên đứng lên đi đã."
Một lão nhân lại phải quỳ lạy nàng, nàng sợ mình sẽ giảm thọ mất!
"Nếu ngươi không đứng lên, vậy thì ta cũng không cần nói gì hết, cứ để bị nhốt thế này đi."

Ngu Vân Khánh vội vã đứng lên, ước ao nhìn Hàn Phỉ, nói: "Cô nương có cách gì không?"
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía tên đầu heo kia, nói: "Này, gọi ngươi đấy, Xảo nhi trong miệng ngươi kia, ngươi xác định nàng thích ngươi sao?"
Hàn Phỉ hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời Dư Mở Chính nói không ra lời, cuối cùng đỏ mặt, lải nhải nói: "Đúng, đúng.. Nàng nói.. Sẽ cùng ta song túc song phi.."
Hàn Phỉ nghi ngờ nói: "Tạm thời tin ngươi một lần, hiện tại ngươi chỉ cần làm một việc, là nói cho Xảo nhi tiểu thư kia của ngươi, đừng để cho nàng giả bệnh nữa, mau mau tốt lên cho ta."
Ngu Vân Khánh mở miệng: "Nhưng mà, Mở Chính đang bị nhốt trong ngục cùng chúng ta, làm sao nói cho tiểu thư kia biết được?"
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Là các ngươi bị nhốt trong lao, còn có người thì không."
Mọi người kinh ngạc.
Hàn Phỉ lấy ra giấy bút đã sớm chuẩn bị tốt, đưa cho Dư Mở Chính, nói: "Mau mau viết đi, nói cho Xảo nhi nhà ngươi, bảo nàng chủ động yêu cầu gặp chúng ta, nói là thân thể mình đã tốt hơn rất nhiều, có thể là do thuốc sử dụng trước kia có hiệu quả, tốt nhất bảo nàng van cầu cha ta."
Dư Mở Chính lập tức tiếp nhận giấy bút, bắt đầu cấp tốc viết. Mà trong lúc đó, Hàn Phỉ đi tới cạnh song sắt, cẩn thận từng li từng tí một gọi một câu: "Linh Tứ~"
Thanh âm như có như không, giống như tiếng gọi của nữ quỷ, may mà vị trí phòng giam của bọn họ ở cuối cùng, bên cạnh cũng không có 'Hàng xóm' nào, cũng không phải lúc ngục tốt tới dò xét bọn họ. Không bao lâu, đã nhìn thấy một người khuôn mặt tối sầm, bất đắc dĩ xuất hiện trước mặt mọi người khiến tất cả đều giật nảy cả mình.
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Linh Tứ, đã lâu không gặp~"
Mặt Linh Tứ còn thối hơn trước, cứng ngắc nói: "Hàn cô nương, ngươi tự khiến mình vào nhà lao, chủ nhân sẽ tức giận."
Nụ cười của Hàn Phỉ cứng ngắc.
Linh Tứ hài lòng, lại bổ sung một câu: "Chủ nhân sẽ rất, rất tức giận."
Hàn Phỉ ho khan hai lần, nói: "Ta sẽ rất mau ra ngoài, ngươi đừng có nói cho Vương.. à, Công tử biết!"
Linh Tứ nghiêm túc nói: "Ta phải bẩm báo chi tiết."
Hàn Phỉ nguýt hắn một cái, nói: "Ngươi chờ đấy! Hừ! Hiện tại mau mau giúp ta đưa một phong thư á!"

Linh Tứ tiếp tục nghiêm túc nói: "Nhiệm vụ của ta chỉ là ra tay lúc sinh mệnh của ngươi bị đe dọa thôi."
Hàn Phỉ nhíu mày, dài giọng nói: "Ngươi chắc chắn chưa?"
Linh Tứ cuối cùng vẫn là khuất phục, đưa tay ra, không cam lòng nói: "Nhanh lên một chút."
Dư Mở Chính vội vã viết xong lá thứ, giao cho Linh Tứ, sau đó ước ao nhìn Linh Tứ. Đối với người nhà họ Dư toàn bộ theo nghề y, tay không tấc sắt mà nói, ai mà biết võ công, thật sự là rất đỏ mắt a!
Sau khi Linh Tứ cầm được thư liền chuẩn bị đi, Hàn Phỉ vội vã bổ sung một câu: "Nhớ kỹ a, là giao cho nữ nhi của thành chủ! Đừng đưa sai người!"
Trả lời Hàn Phỉ là bóng lưng lạnh lùng của Linh Tứ, Hàn Phỉ 'xì' một tiếng, cảm thán Linh Tứ càng ngày càng chơi không vui, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy toàn bộ người nhà họ Dư nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng sùng bái.
Hàn Phỉ có chút giật mình, nói: "Xảy ra.. Chuyện gì?"
"Cô nương không hổ là sứ giả, có thuộc hạ đắc lực cũng là vô cùng lợi hại!"
"Là chúng ta ngu dốt, mong cô nương tha thứ hành vi vô lễ trước đây."
"Cô nương, thật sự xin lỗi."
Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, nhưng trong đầu lập tức nảy sinh một mưu kế vô cùng tuyệt hảo, giả vờ thần bí nói: "Người vừa nãy cũng không phải là thuộc hạ của ta, thành thật mà nói, ta cũng chỉ làm việc cho chủ nhân của ta mà thôi, là chủ nhân nhà ta nói phải giúp các ngươi, vì thế ta liền đến, dù cho ta là, ách, sử giả của thần nữ, cũng không có năng lực lớn như vậy, nhưng chủ nhân nhà ta thì có, chủ nhân lòng dạ từ bi, không đành lòng nhìn các ngươi bị nguy nan, mới phái ta tới, còn Thủy Vân quân bên kia, đều là chủ nhân nhà ta sai khiến ta đi trợ giúp bọn họ."
Mọi người thán phục, lộ ra vẻ mặt vô cùng kính ngưỡng. Ngu Vân Khánh cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Xin hỏi chủ nhân của cô nương là ai?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Tục danh của chủ nhân không phải là thứ bây giờ các ngươi có thể biết, chỉ có người trung thành với chủ nhân mới có thể có tư cách biết mà thôi, chủ nhân sẽ che chở an nguy của ta, chủ nhân vô cùng mạnh mẽ, lại càng là người chúng ta ngưỡng mộ."
Nam thần thật sự là người nàng ngưỡng mộ nha~
Nhưng lúc nhìn những người này lộ ra vẻ tín ngưỡng, trong lòng Hàn Phỉ lại lén lút cười. Quả nhiên giống hệt như trong truyền thuyết. Ngu Tường quân bởi vì tôn trọng y thuật, từ xưa đã không thích đánh trận, trong quân không có người có võ lực cường đại, vì muốn bảo vệ mình thông thường đều phải hợp tác với những cánh quân còn lại, quanh năm ở chung một chỗ, vì thế từ trong xương cốt đã hết sức sùng bái cường giả, cũng bởi vậy mà rất dễ thu mua, chỉ cần bảo đảm an toàn cho bọn họ là được.
Đào Bảo từng nói, trong các giai thoại còn truyền lại không hề nói tới thần nữ làm cách nào để thu phục một đội quân thần kì như vậy, chỉ nói sau một lần thắng trận oanh liệt, toàn bộ tộc Ngu Tường đã di chuyển lại đây, tự nguyện nương nhờ dưới danh nghĩa thần nữ, tiếp sự bảo hộ của tám nhánh quân còn lại, bởi vì cả tộc Ngu Tường chỉ am hiểu y thuật mà thôi, nên khi gia nhập trở thành cánh quân hoàn toàn khác với các cánh quân còn lại, vì thế sống chung với tám cánh quân kia vô cùng vui vẻ, hòa hợp, vị trí ngang hàng, trở thành nhánh quân thứ chín.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.