Chương trước
Chương sau
Nhất là, nhiều người đi ngang qua vừa vặn nghe thấy câu nói này lập tức tỏ thái độ vừa kinh ngạc vừa đồng tình đối với nam nhân kia, còn có chút cười nhạo.
Nam nhân phẫn nộ gào lên: "Câm miệng cho ta! Ngươi, mụ già xấu xí này! Dơ bẩn! Ta muốn gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ ngươi!"
Nam nhân bò lên, lập tức liền móc từ trong ngực ra một thanh đao nhỏ, hướng về phía Hàn Phỉ đâm tới.
Hàn Phỉ giật mình, một lời không hợp liền muốn gϊếŧ người à! Mạng người lại có thể qua loa như thế sao! Lập tức co chân liền chạy.
Nam nhân xấu xí liều mạng đuổi theo phía sau, nhưng may mà hắn chạy cũng không nhanh, vậy nhưng việc chạy trốn đối với Hàn Phỉ mà nói cũng không phải là chuyện gì vui vẻ, nàng vừa chạy vừa nghĩ biện pháp bỏ qua người đàn ông kia, đến một chỗ ngoặt nhìn thấy cửa sau một căn nhà để mở, đôi mắt nàng lập tức lóe sáng lên, lập tức co chân chạy vào.
Nam nhân phía sau đuổi tới đã không nhìn thấy Hàn Phỉ, tức giận đến ồn ào vài câu mới chịu rời đi.
Hàn Phỉ đang trốn trong phòng lúc này mới thở ra một hơi, lại chờ thêm một lúc, mới chuẩn bị rời đi, nhưng nàng vừa xoay người, từ trong bóng tối liền duỗi ra một cái tay, trực tiếp kéo nàng lại, vừa lôi vừa kéo, dọa nàng nhảy dựng: "Buông tay! Ngươi bắt ta là được rồi còn lôi kéo làm cái gì!"
"Còn không mau làm việc, ngươi ở nơi này trốn việc lười nhác cái gì! Cẩn thận chủ quản trừ tiền của ngươi sạch sẽ! Mau đem những y phục yêu thích cho các tỷ tỷ! Đêm nay giải đấu hoa khôi tuyệt đối không thể xảy ra sự cố gì! Đây chính là lần đầu Vạn Hoa Lâu chúng ta tổ chức giải hoa khôi khoe sắc! Các tỷ tỷ trong lâu của chúng ta đều chỉ chờ một ngày này đây!"
Hàn Phỉ nghe đến mơ hồ, hoa khôi khoe sắc cái gì? Các tỷ tỷ cái gì? Làm sao nghe giống như.. kĩ viện ấy nhỉ?
Thấy Hàn Phỉ rốt cục nhận ra nàng tựa hồ đã xông vào một nơi không nên vào, hệ thống vẫn trầm mặc giả chết liền lên tiếng: "Kí chủ, ngươi không biết doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng nhất Hoa thanh thành là cái gì đúng không? Chính là Hoa Lâu a! Vừa rồi kí chủ xông vào trong Hoa Nhai, hiện tại còn xông vào Hoa lâu lớn nhất Hoa thanh thành, Vạn Hoa Lâu, cái này có thể đại phát đấy!"
Hàn Phỉ nghe xong, sắc mặt cũng sợ hãi, chính là muốn đi ra, nhưng người lôi nàng khí lực rất lớn, nàng căn bản không tránh thoát, trong tay còn bị cứng rắn nhét một bộ y phục, mà gói thuốc trong tay nàng cũng bị thô lỗ lấy đi.
"Thuốc của ta!"
"Biết rõ con trai của ngươi cần thuốc chữa bệnh, ta giữ giúp ngươi, ngươi mau đem y phục đưa lên đi, nếu các tỷ tỷ trách tội xuống, chúng ta đến miếng ăn cũng không có đâu! Tú Bà cũng không phải là người ăn chay, siêng năng làm việc, cũng sẽ không bạc đãi ngươi!"

Nói rồi, người kia trực tiếp đẩy Hàn Phỉ về phía trước, tự mình cũng xoay người rời đi, hiển nhiên là đi làm việc khác.
Hàn Phỉ đứng tại chỗ, còn chưa hoàn hồn lại, trong lòng chỉ muốn bạo phát, vận may như thế này cũng là không thể dễ có a! Nàng chỉ là muốn đi mua ít thuốc vậy mà đi nhầm vào Hoa Nhai, loại tình tiết này không phải là chỉ có nữ chính tiểu thuyết mới trải qua sao! Một bà béo như nàng sao lại cũng gặp vậy!
Ngay lúc Hàn Phỉ định phất tay áo trực tiếp đi lấy gói thuốc về, Đào Bảo hô to: "Kí chủ chờ chút!"
Một tiếng chuông nhắc nhở lanh lảnh reo lên.
"Keng~phát động nhiệm vụ theo cơ hội, tranh cướp vị trí Khôi Thủ hoa khôi, khen thưởng ba trăm tinh tệ~khen thưởng phụ tặng khen tiếng ca mỹ nhân ngư~có thể nhận trước khen thưởng~kí chủ không nên khinh thường, cố gắng hoàn thành đi!"
Hàn Phỉ: "..."
Nàng liền biết! Nàng vừa tiến vào nơi này thì đã có dự cảm không tốt rồi! Quả nhiên! Khôi Thủ? Hay là Khôi Thủ hoa khôi?
Bây giờ là ghét bỏ nàng không đủ mất mặt xấu hổ có đúng không! Nàng rất biết người biết ta đất! Hiện tại nếu như đang ở triều Đường thì nàng còn có chút hi vọng, nhưng ở Hàn Linh, không thể, không tồn tại!
Đào Bảo nghi hoặc nói: "Thật kỳ quái, sao lần nhiệm vụ theo cơ hội này lại khen thưởng nhiều như vậy? Lại còn có thể nhận trước khen thưởng?"
Hàn Phỉ yên lặng mà nói: "Đại khái là hệ thống cũng cảm thấy nhiệm vụ này hệ số độ khó khăn quá cao chứ sao."
Đào Bảo: "Đại khái.. là thế rồi."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, quyết định vượt khó tiến lên, hiện tại hỏi thăm một chút xem cái quỷ gì mà hoa khôi khoe sắc này đi, như vậy thì các tỷ tỷ chính là một lựa chọn tốt.

Hàn Phỉ nhận mệnh ôm một đống y phục đi lên lầu, lầu hai có từng cái từng cái nhã gian, lầu ba là khách phòng, lên tới lầu bốn mới là gian phòng của các tỷ tỷ, mới vừa đặt chân lên nàng đã ngửi thấy một mùi hương hoa nồng đậm, là loại nước hoa giá rẻ.
Hàn Phỉ tiện tay lôi từ trong đống quần áo ra một cái khăn mỏng manh khăn che lên mặt bảo vệ mũi cùng miệng của mình, cuối cùng cũng có thể xem như ngăn được thứ mùi này lại, nếu không nàng chắc chắn phải hắt xì đến nỗi viêm mũi mất.
Hự hự ôm y phục gõ cánh cửa phòng đầu tiên, ra mở cửa là một nữ nhân trang điểm vô cùng đậm, cau mày nói: "Sao lại tới chậm như vậy! Nếu làm lỡ việc nắm Khôi Thủ của ta đêm nay thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nói rồi liền lấy y phục của mình từ trên tay Hàn Phỉ, ầm một tiếng đóng cửa lại, khiến Hàn Phỉ cơ hội dò hỏi cũng không có. Sau đó căn phòng thứ hai, thứ ba đều là như vậy, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là kiên trì một mực đi tới, cuối cùng ở gian phòng cuối cùng, một nữ tử thanh tú đi ra, trên mặt không giống những nữ nhân trước bôi một lớp phấn thật dày, xem ra vô cùng thoải mái.
"Đã làm phiền. Đi vào ngồi một chút đi, đúng lúc ta mới pha trà, nếu ngươi không chê có thể nếm thử."
Hàn Phỉ nhìn nữ tử thanh tú đang nở nụ cười rực rỡ này cảm thấy vô cùng yêu thích, lập tức gật đầu liền đi vào, mà trên bàn cũng đúng là đã pha một ly pha trà ngon.
Nữ tử nhìn Hàn Phỉ, do dự nói: "Vị thẩm thẩm này tựa hồ rất lạ mặt, là mới tới sao?"
Hàn Phỉ gật đầu liên tục, lại làm vẻ rất ai oán, nói: "Đáng thương con ta bị bệnh không có tiền trị liệu, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể làm thêm mấy phần việc, có thể mua thêm chút thuốc cho nó."
Nam thần cũng không phải chính là tâm can bảo bối của nàng sao! So với nhi tử còn muốn trân quý hơn ấy chứ! Nàng.. cũng không tính là nói dối đâu nhỉ?
Hàn Phỉ đang tự ám chỉ bản thân. Nữ tử nghe xong khuôn mặt lộ vẻ đồng tình, nghĩ một hồi liền nhấc chân đi tìm kiếm trong tủ quần áo của mình, lấy ra một túi tiền, kín đáo đưa cho Hàn Phỉ, nói: "Đây là một ít tiền tài của ta, là tiền ta bán mình chôn cha còn thừa lại, vì thế tiền không được nhiều, thẩm thẩm ngươi cầm đi mà xem bệnh cho con trai của ngươi, đại phu của Trung Thảo Đường e là còn chưa đủ, nhưng tiền khám bệnh của đại phu Thần Nông Giá có rẻ hơn đôi chút. Số bạc này chắc là cũng đủ rồi."
Hàn Phỉ nghe kinh hãi, nàng không nghĩ tới ở nơi ăn chơi này còn có một nữ hài đơn thuần như thế, lập tức cũng có chút hổ thẹn, nói: "Không, không, không, không cần, ta có thể nuôi sống con ta! Loại tiền không làm mà hưởng này, ta tuyệt đối không thể cầm, cô nương cất lại đi, ngươi còn cần số tiền này hơn ta."
Nữ tử nghe xong, cũng cảm động rơi nước mắt, nói: "Thẩm thẩm thiện lương như vậy khiến Băng Linh rất hổ thẹn, cũng đúng, là Băng Linh đường đột, tài vật không làm mà hưởng thật là củ khoai lang phỏng tay, là Băng Linh không suy nghĩ thấu đáo."
Hàn Phỉ thở ra một hơi, nàng dù có thiếu tiền thế nào đi nữa cũng không thiếu đạo đức, số tiền kia sợ là tiền cô nương này bán mình mới có được, nàng nếu nhận lấy e là sẽ bị thiên lôi đánh chết, nhưng, nàng vô cùng có hảo cảm với nữ hài tử Băng Linh, người thiện lương như vậy thực sự không nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.