Băng Linh đem chén trà ấm áp đưa cho Hàn Phỉ, nói: "Thẩm thẩm uống trà đi, nghỉ ngơi một chút, trong lầu sợ là rất bận, thẩm thẩm khổ cực rồi." Hàn Phỉ vừa nghe, vội vã thăm dò nói: "Tiểu thư, cuộc thi hoa khôi khoe sắ này là.." Băng Linh lộ ra một nụ cười thê lương, nói: "Chẳng qua là trò vặt làm cho những tên phú thương quyền quý nhìn thôi, mỗi năm đều cử hành một lần, lần này là đến phiên Vạn Hoa Lâu tổ chức, đến lúc đó toàn bộ người trong Hoa thanh thành, từ quyền quý, cho tới bách tính, đều sẽ tham dự một hồi nháo kịch này." Hàn Phỉ cảm thấy rất kinh ngạc khi nghe thấy một nữ tử ở Hoa Lâu lại coi cuộc thi này chỉ là một vở nháo kịch, nàng vừa rồi gặp rất nhiều nữ nhân cự tuyệt, để nàng ở ngoài cửa. Mỗi người họ chỉ hận không thể trang điểm lộng lẫy hơn thôi. "Các tỷ tỷ đều đang rất ngóng nhìn cuộc thi hoa khôi lần này, vị trí Khôi Thủ sẽ nhận được trặm lượng hoàng kim, cùng với danh hiệu khuynh thành, sau này cũng không bị ép tiếp khách, có quyền tự mình lựa chọn, không cần tiếp tục phải hầu hạ những tên nam nhân mục nát. Nói đến mới thấy, điều này cũng cũng là một chuyện tốt, chỉ là vị trí Khôi Thủ nào có dễ lấy như thế. Toàn bộ Hoa thanh thành có đến 31 Hoa lâu, vô số các tỷ tỷ xinh đẹp đều sẽ tụ tập ở cùng một nơi, chỉ sợ sẽ chọc người ta hoa cả mắt." Lúc Băng Linh nói ra câu này sắc mặt hết sức phức tạp, một mặt nàng rất khinh thường trận đấu như vậy, thật chẳng khác nào tên hề nhảy nhót mua vui, mặc cho người ta lựa chọn như thịt cá ngoài chợ, căn bản không hề có cái gọi là nhân quyền, nhưng mặt khác nàng lại cực kỳ khát vọng có được vị trí Khôi Thủ, bởi vì một khi trở thành Khôi Thủ nàng sẽ có thể không cần khuất thân với hạ nhân, không cần tiếp đãi những tên nam nhân mặt đầy mỡ, vừa thô lỗ vừa dung tục. Chỉ cần vừa nghĩ tới những nam nhân xấu xa kia muốn chạm đến nàng, Băng Linh liền cảm thấy buồn nôn, nhưng nàng chống đỡ không được bao lâu, ngày nàng phải tiếp khách nhân sớm đã bị Tú Bà định xuống, nếu không có gì thay đổi nàng tất sẽ thật sự thất thân với thối nam nhân. Vừa nghĩ tới chỗ này, nàng liền hận không thể chết đi. Băng Linh còn nhớ trước đây, có một tiểu cô nương cùng nàng vào hoa lâu một ngày, đã bị một phú thương vừa già vừa mập mua lại, ngay đêm đó nàng ấy chết, tiếng kêu thảm thiết truyền từ trên lầu xuống khiến nàng sợ đến nỗi mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau thi thể của nàng kia được mang ra ngoài thật sự là thảm không nỡ nhìn, nghe nói lão phú thương kia đã rất lâu không còn làm chuyện nam nữ nữa, vì vậy đều dùng dụng cụ.. đem một người sống sờ sờ chơi đùa tới chết. Cuối cùng bồi thường cho Tú Bà một khoản tiền, coi như xong. Nhưng chuyện này đã lưu lại bóng ma trong lòng Băng Linh, nàng làm cách nào cũng không thể tiếp nhận vận mệnh giống như cô nương kia, lại không biết nên làm thế nào mới tốt. Hàn Phỉ nhìn sắc mặt nàng xám trắng lại, có chút lo lắng hỏi: "Cô nương, ngươi đây là làm sao?" Băng Linh lập tức liền rơi lệ, nói: "Thẩm thẩm, ta, ta nên làm thế nào mới tốt đây?" Hàn Phỉ ho khan một hồi, nói: "Cô nương có chuyện phiền lòng? Có thể cùng, ách, thẩm thẩm nói một chút." Hàn Phỉ đã triệt để tự giận mình, thẩm thẩm liền thẩm thẩm đi. Băng Linh lập tức nhào vào lòng Hàn Phỉ, nhưng sự mềm mại của Hàn Phỉ làm nàng sững sờ một hồi. Chuyện này.. Cũng quá đầy đặn đi.. một người cao tuổi như thế.. ừm, khá lớn sao? Băng Linh nhìn khuôn ngực bằng phẳng của mình, nhất thời có chút ai oán, còn có một chút ghen ghét. Có nữ nhân nào lại không để ý cái này đây? Hàn Phỉ cũng có chút lúng túng. Lại nói.. Nàng vẫn không quá để ý nơi này, nhưng, khụ khụ.. không thể không nói, thân thể của nguyên thân phát dục tương đối khá, vô cùng đầy đặn, dù cho hiện tại nàng đã gầy hơn một chút, nhưng ngực vẫn không có bất kỳ xu thế giảm đi chút nào!
Hàn Phỉ có chút nhỏ buồn rầu, to quá cũng không thoải mái đâu! "Thẩm thẩm, thân thể ta ở nơi ăn chơi này, cũng không có lựa chọn khác, chỉ sợ sẽ không thể thoát khỏi nơi muôn hoa đua thắm này, Băng Linh thực không muốn ủy thân nơi đây, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải.. Ô ô.." Hàn Phỉ lắng nghe, cũng tỉnh táo lại, nghi hoặc nói: "Vậy sao ngươi còn muốn bán mình tiến vào nơi này?" Băng Linh: . "Thẩm thẩm, Băng Linh thật không có cách nào khác, phụ thân tạ thế, trong nhà nghèo đến nỗi không có tiền để chôn cất, Băng Linh không thể làm gì khác hơn là bán mình, cũng không thể để phụ thân không được chôn cất, nếu Băng Linh làm thế sẽ bị bị thiên lôi đánh chết mất!" Hàn Phỉ cảm thấy mê hoặc: "Nhưng ngươi vì muốn hạ táng cha ngươi, lại bán chính mình, thành nữ tử lầu xanh, cha ngươi ở dưới cửu tuyền mà biết cũng sẽ bị tức chết thôi." Băng Linh: . "Thẩm thẩm, ta thuở nhỏ không có bản sự gì, trừ bán mình, ta cũng chẳng còn con đường nào khác." "Vậy sao, ngươi nhìn ta, làm những việc nặng nhọc đã thành thói quen, chỉ cần có hai tay, có gì không làm được đây? Tang lễ của cha ngươi làm giản lược một chút, hắn cũng sẽ không trách ngươi." Băng Linh: "..." Nàng cảm thấy khóc không ra nước mắt! Hàn Phỉ cũng coi như hiểu được, cô nương này thiện lương thì thiện lương, nhưng cũng quá ngu ngốc, còn có mấy phần yếu đuối, không tự mình lao động, lại bán mình tới nơi này, nói đến mới thấy, nơi như thế này, trừ phải làm trò kia ra, sinh sống vẫn là rất tốt, ăn, mặc, ở, đi lại đều có hạ nhân tới làm. "Thẩm thẩm, ngươi, ngươi đây là đang trách Băng Linh sao?" Hàn Phỉ vội vã xua tay, nói: "Thẩm thẩm không có ý này, khụ khụ, ngươi muốn có được vị trí thứ nhất đúng không? Cố gắng tận lực, thẩm thẩm tin tưởng với dùng nhan quốc sắc của cô nương, nhất định sẽ thành công!" Băng Linh cảm thấy cuối cùng vị thẩm thẩm này cũng coi như hiểu được, có chút vui mừng, nhưng lại lo lắng nói: "Nhưng các vị tỷ tỷ đều là quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, ta sao có thể so đấu với các nàng ấy?" Hàn Phỉ sờ sờ cằm, nói: "Vậy ngươi cứ thoải mái như thường là được."
Ánh mắt Băng Linh sáng lên, nói: "Thẩm thẩm có ý gì?" Hàn Phỉ thấy nàng thật sự muốn biết, a một tiếng, nói: "Trong trăm khóm hoa loạn mắt người, những thứ dung chi tục phấn nam nhân tự nhiên là đã nhìn chán, có lúc quá nhiều trang sức cũng chưa chắc là có hiệu quả, cũng chẳng khác người thường là bao, ngươi suy nghĩ một chút a, một bô trang phục, trang sức lộng lẫy nhưng lại không khác gì so với những nữ nhân khác, nam nhân xem lâu dĩ nhiên là chán ngấy, ngươi chỉ cần thoáng biểu hiện không giống, thì hiệu quả chắc chắn sẽ khác." Đôi mắt Băng Linh càng ngày càng sáng, không nhịn được mạnh mẽ ôm lấy Hàn Phỉ, nói: "Thẩm thẩm! Thẩm thẩm! Tạ ơn thẩm thẩm chỉ điểm chỗ này, nếu đêm nay Băng Linh giành được vị trí thứ nhất, nhất định sẽ báo đáp thẩm thẩm!" Nói rồi, Băng Linh liền nhanh chân rời khỏi phòng, giống như đang muốn chuẩn bị thứ gì đó vậy. Lúc này hệ thống xuất hiện: "Kí chủ, có phải ngươi đã quên nhiệm vụ của ngươi cũng là phải tham gia giải đấu hoa khôi này rồi không, nghiêm chỉnh mà nói, cô nương này chính là đối thủ của ngươi đấy, ngươi lại giúp đối thủ nghĩ kế như thế sao?" Hàn Phỉ ngáp một cái, nói: "Không phải là vì nhìn nàng đáng thương sao?" "Vậy nếu như nàng thực sự giành được vị trí thứ nhất thì sao đây? Nhiệm vụ của kí chủ sẽ thất bại đấy." "Yên tâm đi, nàng không làm được." Đào Bảo kinh ngạc: "Tại sao? Vừa rồi không phải kí chủ còn nói rất có đạo lý sao?" "Nam nhân a, loại sinh vật này, thích nữ tử trang điểm lộng lẫy, lại thích con gái biết uống rượu, tướng mạo của Băng Linh lại là một kiểu khác, Tiểu Thanh Tân, lúc mới bắt đầu sẽ rất mới lạ, rất thu hút, khiến lòng nam nhân sinh ra thương tiếc, hận không thể mang về, nhưng nhìn lâu sẽ bị coi như tình nhân, thu lấy cất giấu là tốt rồi, song cuối cùng, nhìn mãu cũng sẽ chán ngấy, vậy nhưng nếu nữ nhân có vẻ vô cùng thần bí, lại đủ kinh diễm, họ sẽ không bao giờ bị nhàm chán, nam nhân chính là dung tục như thế đấy." "Kí chủ nói thật sự có đạo lý." Hàn Phỉ dương dương đắc ý: "Đương nhiên!" "Rõ ràng kí chủ chính là một lão cẩu vạn năm độc thân a." ".. Cút!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]