Lúc Hàn Phỉ nói cho Tần Triệt nghe xong tất cả mọi chuyện, bên người Tần Triệt đã chồng chất một núi giấy nhỏ, mà chú chim bồ câu trắng nhỏ siêng năng đã mệt muốn chết đang nghỉ ngơi trên tay Tần Triệt, nhìn tiểu tử đó rất đáng thương.
Tần Triệt đang trầm tư, Hàn Phỉ cũng không quấy rối, chỉ oán hận nhìn chằm chằm con chim nhỏ đang cực kì thích ý kia.
"Hàn Phỉ."
Hàn Phỉ nghe thấy hắn gọi, lập tức giật mình đứng thẳng người, chờ đợi nam thần nói chuyện.
"Cứ ở bên cạnh ta, nơi nào cũng đừng đi, ta sẽ đưa nàng trở lại với thân thể của nàng."
Lòng Hàn Phỉ ấm áp, muốn nói chuyện, chim bồ câu trắng nhỏ cũng không giả vờ giả vịt nữa, chuyên cần chuyển thư, trực tiếp mang theo tờ giấy, mặc cho Tần Triệt lấy đi.
【 Vương gia, ta sẽ không đi đâu hết, sẽ luôn ở bên cạnh chàng)
Tần Triệt suиɠ sướиɠ câu lên khóe môi, nói: "Thân thể của nàng sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
【 sẽ không, nhưng nếu như thời gian dài không hoạt động, chỉ sợ cũng sẽ tử vong, mà ta cũng sẽ tan thành mây khói. Vương gia, chàng trước giờ không hoài nghi lời giải thích của ta sao)
Hàn Phỉ đã muốn hỏi chuyện này từ lúc đầu, nàng nói ra như vậy thật giống như nói mơ giữa ban ngày, cái gì mà linh hồn xuất khiếu a, cái gì mà pháp sự quấy phá a, cái gì mà dùng bồ câu đưa tin a, nếu là người bình thường e là đã cho mình là điên rồi. Nhưng Tần Triệt ngay từ đầu đã biểu hiện vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919142/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.