Chương trước
Chương sau
Những lá thư đã bị xem nhiều đến mức nhàu nát, mép thư còn có chút ố vàng, có thể nhìn ra chủ nhân của chúng đã lật xem vô số lần, ngay cả Hàn Phỉ cũng không biết rằng, thì ra hắn lại giữ lại những lá thư đó.
Tần Triệt một lần nữa lấy thư ra, đầu ngón tay tái nhợt cầm lấy tờ giấy, ánh mắt chăm chú, giống như đang đọc một tin tức vô cùng trọng yếu vậy, Hàn Phỉ ở ngay bên cạnh hắn, ghé sát vào xem, đó là phong thư trước khi đi nàng lưu lại, trừng câu từng chữ dài dòng căn dặn bây giờ nhìn lại Hàn Phỉ còn có chút thẹn thùng, chắc trong mắt nam thần, nàng nhất định là rất ồn ào, rất đáng ghét đi! Ngay cả bản thân nàng bây giờ nhìn cũng cảm thấy mình quản quá nhiều, hận không thể đoạt lấy lá thư ấy mà thủ tiêu!
Nhưng.. Tần Triệt lại có vẻ rất nghiêm túc. Hàn Phỉ có thể cảm giác được ánh mắt hắn ngắm nhìn từng chữ viết, điều này khiến trong lòng nàng vô cùng phức tạp. Tần Triệt, chàng đến cùng còn muốn cho ta bao nhiêu kinh hỉ nữa? Ngay cả thư ta lưu lại chàng cũng vô cùng để ý như vậy sao?
Hàn Phỉ thật sự muốn khóc, nếu như không có lần linh hồn xuất khiếu này, hắn còn muốn giấu nàng bao nhiêu chuyện nữa? Còn muốn làm nàng hiểu nhầm bao lâu? Có phải rằng cả đời nàng cũng không biết, thì ra trong lòng người nhìn có vẻ lạnh nhạt vô tình này, nàng đã chiếm giữ một vị trí đặc biệt?
Hàn Phỉ thậm chí cảm thấy, việc linh hồn xuất khiếu có thể chính là trời định, thậm chí còn là một loại khen thưởng.
Từ từ buông tờ giấy xuống, Tần Triệt khép đôi mắt, giống như muốn ngủ, Hàn Phỉ đứng lên, xoa xoa con mắt, không để cho mình khóc nữa, nhưng một giây sau, tầm mắt nàng rơi vào trên tờ giấy, đột nhiên lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên, vội vã đâm hệ thống: "Đào Bảo, Đào Bảo! Ta có cách! Ta đã có cách rồi!"
Hệ thống bị lời nói kích động của Hàn Phỉ làm cho hốt hoảng, nói: "Làm sao thế kí chủ?"
"Dùng bồ câu đưa tin! Đúng thế! Sao ta lại quên ta còn có chức năng vô dụng này chứ!"
Đúng vậy, dùng bồ câu đưa tin! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thu được khen thưởng nàng ngay lập tức liền chọn người nhận thư là Tần Triệt.
"Nếu như không thể ở trạng thái linh hồn đổi lấy bất kỳ vật gì, vậy công năng ta vốn có thể dùng thì sao?"
Hàn Phỉ lo ngại hỏi đến, trong lòng cũng tràn đầy chờ mong.
Hệ thống dừng lại một hồi, như là đi dò xét một phen, sau đó đồng dạng kích động nói: "Có thể! Kí chủ! Có thể sử dụng công năng vốn có! Quá tốt!"
Hàn Phỉ suýt chút nữa thì mừng đến phát khóc, lúc đã đến tuyệt cảnh đột nhiên phát hiện một con đường sống, kích động như vậy suýt nữa làm nàng vừa khóc vừa cười, vội vàng nói: "Ta phải làm thế nào mới có thể dùng bồ câu đưa tin?"
"Ý niệm! Kí chủ! Tập trung tinh thần, biến những gì ngươi muốn nói thành chữ viết! Ý niệm mạnh mẽ là có thể làm được!"
"Được!"
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nhắm mắt lại, biểu hiện căng thẳng, từ từ, trước mặt nàng dường như có một trang giấy hư huyễn từng chút một hiển hiện, cuối cùng hoàn toàn ngưng tụ, mà ở trên trang giấy trắng tinh, từng con chữ bắt đầu hiện ra, giống như ma thuật vậy.
Trán Hàn Phỉ bắt đầu lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt thống khổ, nhăn nhó thành một đoàn, dùng ý niệm để viết thư như thế này đúng là không phải việc dễ dàng, hầu như mỗi một chữ đều rất chậm rãi viết xuống.
Thời gian dần qua đi, mà trang giấy cũng đã viết mấy câu, Hàn Phỉ một lần nữa mở mắt ra, mệt đến nỗi phải đặt mông ngồi dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm trang giấy, chỉ thấy tờ giấy hóa thành một con bồ câu trắng như tuyết, bay nhảy hai lần, chuyển hai vòng, sau đó chậm rãi đáp xuống tay Tần Triệt. Tần Triệt kinh ngạc nhìn con bồ câu không biết từ chỗ nào bay vào này, lúc đang muốn hất tay đuổi nó đi, lại nhìn thấy bên chân bồ câu còn cột một tờ giấy nhỏ, hắn đón lấy, đưa tay mở tờ giấy kia ra, rất nhanh bồ câu liền bay đi.
Tần Triệt nhìn lá thư trong tay, Hàn Phỉ ở một bên nhìn cũng rất hồi hộp, hai bàn tay siết thật chặt, mãi đến tận khi Tần Triệt mở tờ giấy ra.
【 Vương gia, ta là Hàn Phỉ, ta phải nói cho chàng một tin, chàng không cần phải sợ, kỳ thực ta luôn ở bên người chàng, chàng không nhìn thấy ta, nhưng ta vẫn luôn một mực bồi bên cạnh chàng)
Ngón tay Tần Triệt lập tức siết chặt. Mà trái tim Hàn Phỉ cũng treo lên cao.
"Hàn Phỉ, nàng ở đâu?" Hắn đột nhiên nói.
Hàn Phỉ gật đầu liên tục: "Ta ở đây! Ta ở đây!"
Nhưng sau đó nhớ ra hắn không nghe thấy, liền i nhắm mắt lại, nỗ lực dùng ý niệm viết chữ. Rất nhanh, chim bồ câu trắng lại bay vào.
【 ta ở đây, ở bên tay phải của chàng, Vương gia, chàng đừng sợ)
Tần Triệt trầm mặc một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mảnh không khí bên phải của mình, nói: "Ngươi là yêu?"
Câu hỏi này quả thực làm Hàn Phỉ trợn trắng mắt, ánh mắt nàng phức tạp nhìn Tần Triệt, rõ ràng lý trí biết rõ lúc này nên phủ nhận, nhưng.. Hàn Phỉ nhắm mắt lại, mang theo tiếng thở dài đem lời nói tự đáy lòng viết ra.
Chim bồ câu trắng nhỏ chăm chỉ xuất hiện, lần này thậm chí còn thân mật chà xát trên đầu ngón tay Tần Triệt, cực giống như tiểu hài tử đòi được khen thưởng, làm Hàn Phỉ nhìn thấy mà đỏ mắt.
Tần Triệt không một tiếng động cười sờ sờ đầu con bồ câu nhỏ, mới lấy tờ giấy ra. Hàn Phỉ thừa nhận, mình có chút ghen tị, haizzz thế mà có một ngày nàng lại ăn dấm của một con bồ câu nhỏ! Nhưng lúc này xem phản ứng của nam thần vẫn quan trọng hơn, Hàn Phỉ có chút sốt sắng.
【 nếu như ta nói là 'đúng', thì chàng sẽ thế nào)
Đây là đáp án Hàn Phỉ vô thức muốn biết rõ.
Tần Triệt xem một hồi, chậm rãi rũ tay xuống, đột nhiên cười một cái, nhẹ nhàng nói: "Nàng rất quan tâm sao?"
Rất nhanh, Hàn Phỉ cùng Tần Triệt liền dùng bồ câu đưa tin để nói chuyện, chim bồ câu trắng nhỏ vẫn tinh nghịch bay nhảy, siêng năng vô cùng.
【 ta muốn biết rõ, rất muốn, rất muốn. Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng ta là Yêu nữ, Vương gia chàng sẽ nghĩ như thế nào? Ta thậm chí còn có thể cùng chàng nói chuyện như vậy, tại sao chàng lại không hề hoài nghi đây không phải là ta)
"Đại khái là.. Không có ai sẽ ngốc nghếch như vậy."
() Hàn Phỉ tức phát khóc, mọi sự cảm động cũng tan thành mây khói.
【 Vương gia! Chàng rõ ràng còn cầm thư của ta xem rất lâu! Chàng mới ngốc! Ta chỉ là linh hồn xuất khiếu thôi)
Tần Triệt cười, ý cười nơi khóe mắt tựa hồ càng thêm sâu thẳm, Hàn Phỉ không biết là, từ lúc hắn nhìn thấy lá thư thần kì này, hắn căn bản chưa từng hoài nghi đây không phải là Hàn Phỉ. Thiên hạ này, nếu có người ngay cả khi linh hồn xuất khiếu cũng không thể chờ đợi được mà chạy tới bên cạnh hắn, đại để chỉ có Hàn Phỉ.
【 Vương gia, ta bây giờ là quỷ, e là sẽ phải phụ tình ý của chàng, hức hức hức)
Phía sau câu nói là một chuỗi 'hức hức hức', Tần Triệt dường như còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ một cục thịt vô cùng mập mạp đứng ở một bên, vừa cầm khăn tay vừa hức hức khóc. Dáng vẻ ấy giống như một con thú nhỏ bị oan ức vậy, vừa buồn cười, lại vừa đau lòng.
Tần Triệt cười ra tiếng, khóe miệng nhếch lên càng lúc càng nhiều, tiếng cười thanh thúy chậm rãi từ đôi môi mỏng tái nhợt của hắn tràn ra, trong phòng yên tĩnh thật giống như tiếng địa lôi vậy, đột nhiên nổ tung.
Trong chớp mắt này, sáng lên rực rỡ. Hàn Phỉ xem đến phát ngốc, không nhịn được trừng mắt, trái tim đập thật nhanh.
【 Vương gia, chàng cười lên thật là đẹp mắt, sau này chàng phải cười thật nhiều vào)
"Thật sao? Nếu nàng dám nhìn nhiều, ta sẽ móc mắt nàng ra."
Hàn Phỉ: Thần ơi, Vương gia, xin hãy buông tha cho ta a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.