Khi Hàn Phỉ trầm mặc, chỉ có người quen thuộc nàng mới biết, giờ khắc này nàng đang thực sự nổi giận. Tề Ngộ Không lặng lẽ thắp một cây nến trong lòng cho những kẻ đang nói mà không thèm suy nghĩ kia. Chậc!
Hàn Phỉ phất tay một cái, nhàn nhạt nói: "Các ngươi đã thu hồi lại châm cho ta chưa?"
Ngọc Long liền vội vàng tiến lên, giơ hai tay, trong lòng bàn tay xếp đầy từng đám cây ngân châm, hôm qua lúc Hàn Phỉ giết người đã gần như dùng hết ngân châm, vì thế nàng đã cố ý dặn dò Tiểu Ngọc đi thu hồi những cây ngân châm đó lại, dù sao đây chính là thứ có giá trị 998 tinh tệ đấy.
Tâm tình Đào Bảo cũng rất phức tạp, lúc trước nó cho kí chủ đổi lấy bao ngân châm này là căn cứ vào cơ sở cho rằng nam thần sẽ được trị liệu tốt hơn, không nghĩ tới chúng lại trở thành lợi khí giết người.
Tiểu Ngọc lại thêm một câu: "Đã dựa theo dặn dò của ngài, dùng nước sôi luộc qua."
Hàn Phỉ gật đầu, ra hiệu mình đã nghe thấy, những người kia nhìn Hàn Phỉ cầm từng đám cây kim thêu, lập tức cười vang, nói: "Ngươi đàn bà kia cầm kim thêu hoa làm gì thế? Chẳng lẽ là muốn may may vá vá à?"
Tiểu Ngọc lần thứ hai vì người này mà yên lặng đốt nến, người này e là không biết, ba lão đại của hắn hầu như đều chết dưới những cây châm thêu hoa đó, nói đến cái này, ngay cả hắn cũng phải lạnh cả người. Ngọc Long vẫn không thể quên được khi hắn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919109/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.