Tề Ngộ Không một đường cực kì nhanh sóng, ngừng cũng không dám ngừng, chính là vì mau chóng trở về, bị vây hãm lâu như vậy không khỏi khiến hắn cảm thấy vô cùng uất ức, cả bụng đều là oan ức, lúc vừa nhìn thấy thân ảnh Hàn Phỉ đứng ở cửa thôn, tâm tình lập tức kích động liền hô lên.
Sau đó Tề Ngộ Không đã nhìn thấy Hàn Phỉ cũng vô cùng kinh hỉ, lại rất cảm động vì mình có được một chủ nhân thật tốt, đến khi lá thư trong tay bị đoạt đi, hắn lập tức sững sờ tại chỗ, đầy bụng oan ức một chữ cũng không thốt ra được, trong lòng đã lệ rơi đầy mặt. Chủ nhân! Ngươi không thể an ủi ta vài câu được sao! Ngươi có biết Vương gia nhà ngươi đối xử với ta có bao nhiêu thủ đoạn cực kỳ tàn ác không a! Ngươi có biết ta bị giam hãm lâu như vậy trong lòng phải chịu thương tổn lớn bao nhiêu không a! Thế mà không thể an ủi ta một hai câu được à! Hức hức hức..
Nghe thấy tiếng động, Ngọc Long cũng chạy lại, sau khi nhìn thấy Tề Ngộ Không, liền lộ ra sắc mặt kinh hỉ, đi tới vỗ vỗ bả vai hắn một hồi, nói: "Trở về là tốt rồi!"
Tề Ngộ Không trong nháy mắt ưu thương, quả nhiên, chỉ có huynh đệ là tốt nhất, hức hức hức..
Hàn Phỉ căn bản không biết mình đã là tổn thương trái tim bé nhỏ của Tề Ngộ Không, nàng cầm thư, hai tay cũng có chút run rẩy, phải hít sâu nhiều lần mới bình tĩnh lại được, nàng không ngay lập tức mở phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919108/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.