Máu tươi, nhuộm đỏ đại địa, đôi mắt Hàn Phỉ cũng trở nên đỏ rực, đã sắp nói không ra lời. Rốt cục, đám Hồng Cân Phỉ bị các thôn dân dọa cho sợ mất mật, phù phù, sau khi có kẻ thứ nhất quỳ xuống, càng ngày càng nhiều người cũng bắt đầu quỳ theo, bọn chúng bắt đầu xin tha, bắt đầu thần phục. Hàn Phỉ lập tức hạ lệnh ngăn cản các thôn dân còn đang muốn giết toàn bộ lũ thổ phỉ, trên tay bọn họ đã dính quá nhiều máu tươi, nếu như tiếp tục, vậy thì đây sẽ không còn là một nhánh quân đội nữa, mà sẽ trở thành một đám đồ tể. Hàn Phỉ leo xuống, cổ họng đau rát giống như đang bị đốt cháy, hiển nhiên là do nàng vừa gào thét quá mức làm thương tổn cổ họng, vì vậy mỗi lần nói chuyện đều đưa đến từng cơn đau rát, nhưng nàng vẫn mở miệng, nói: "Tất cả dừng tay! Đem người tụ tập lại một chỗ, trói lại!" Trải qua trận chiến này, lão thôn trưởng chết rồi, Hàn Phỉ triệt để trở thành lãnh tụ của bọn họ, lời nói của nàng không có ai dám lơ là, ngay lập tức đi tìm dây thừng, trói tay đám thổ phỉ lại. Hàn Phỉ quét mắt nhìn một vòng, tràng diện vô cùng bi tráng máu tanh, mặt đất thấm đỏ máu tươi, thôn làng vốn yên tĩnh giờ khắc này lại giống như địa ngục nhân gian, dạ dày nàng quay cuồng một lúc, nhưng nàng vẫn cố gắng gồng mình khắc chế. Bách Lý nhấc kiếm, máu me cũng khắp người, tràn đầy chật vật, nhưng vẻ mặt hắn rất hờ hững, hắn là Thái tử, nhưng trước khi lên làm Thái tử, số người bỏ mạng trong tay hắn cũng tuyệt đối không ít, đối với việc giết người, hắn không có cảm giác gì, nhưng cũng tuyệt đối không thể yêu thích, càng làm cho hắn kinh ngạc là Hàn Phỉ đường đường là một tiểu thư khuê các, nhưng có thể mặt không biến sắc đứng ở nơi đó, chỉ huy tất cả. Không ít thôn phụ sau khi tỉnh táo lại, không chịu nổi mà nôn mửa ra, nhưng cũng có nhiều người cố gắng nhịn xuống, giờ khắc này, mỗi người đứng ở đây đều có sự biến đổi, dường như những thôn dân hiền lành, ôn hòa lúc ban ngày đã không còn nữa, thay vào đó là từng người kiên trung, ngay ngắn, nghiêm nghị. Ánh mắt Bách Lý Mân Tu đánh giá mỗi một người trong bọn họ, những người vốn dĩ bị hắn lơ là nay cũng đã trở nên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, ánh mắt thâm sâu của hắn sao có thể không nhận ra những người này căn bản cũng không phải là thôn dân bình thường, khí thế tấn công vừa rồi, sự hiểu ý cùng hành động đồng bộ đến mức đáng sợ kia, không nghi ngờ chút nào, đây là một đội quân, một đội quân quy mô không lớn, nhưng tuyệt đối có thể xưng tụng là quân đội chính quy. Đậu Nành cùng Tiểu Mễ đứng ra trước tiên, cung kính hỏi: "Hàn cô nương, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Hàn Phỉ có chút đau đầu, bọn họ làm tất cả mọi chuyện chẳng qua là vì muốn bảo mệnh mà thôi, nhưng sau khi thắng lợi, sự tình phía sau lại càng thêm phức tạp, nàng quay đầu nhìn về phía những tên Hồng Cân Phỉ đang bị trói, đếm qua, ít nhất còn hơn 100 người, hay đúng hơn là hơn một trăm tên thổ phỉ cùng hung cực ác, phải xử lý như thế nào là một chuyện vô cùng đau đầu, cũng không thể giết toàn bộ bọn chúng được. "Trước tiên dọn dẹp hiện trường, đem hết thảy trở về hình dáng ban đầu, nhớ kỹ, tốt nhất không được lưu lại bất cứ cái gì, máu trên mặt đất phải vùi lấp đi, thi thể cũng đốt sạch." Rất nhanh, các thôn dân trầm mặc, chiếu theo lời dặn dò đi làm, không có một ai lộ ra vẻ mặt cao hứng, bọn họ tuy là thắng, nhưng bọn họ cũng đồng thời thua, bọn họ mất đi lão thôn trưởng, ở trong trận chiến này còn mất đi rất nhiều thân bằng hảo hữu, không phải là không mất một sợi tóc, bọn họ không sợ chết, nhưng những người còn sống lại phải chìm đắm trong cảm giác bi thống khi phải mất đi người thân. Một đêm trôi qua, cả một đêm dài đằng đẵng cuối cùng hạ màn kết thúc. Hàn Phỉ mệt mỏi cực kì, sau khi nghỉ ngơi một chút, liền đứng dậy đi gọi hai vị Công Công kia tỉnh lại, nói đến cũng thấy hai vị Công công này thật xui xẻo, trùng hợp là lúc họ lưu lại thôn Thủy Biên liền đụng phải thổ phỉ, thật vất vả tỉnh dậy, lại bị Bách Lý Mân Tu chụp cho một chưởng ngất đi, đến tận ngày hôm sau, vừa tỉnh lại liền đối diện với dáng vẻ 'vô cùng sốt ruột' của Hàn Phỉ. "Công Công, hai ngươi đã tỉnh! Nếu cứ hôn mê mãi, ta, ta cũng không biết phải làm sao!" Nói rồi Hàn Phỉ liền cầm lấy một chiếc khăn tay che mặt khóc oang oang, vừa khóc vừa lau nước mắt, dáng dấp kia muốn bao nhiêu chân thực thì có bấy nhiêu chân thực. Hai vị Công Công thấy thế trong lòng dâng lên một trận cảm động, địa vị của hai người bọn họ trong cung cũng không cao, nếu không phải như vậy thì sao họ lại trở thành chân chạy việc như thế này chứ, nào có ai quan tâm bọn họ như Hàn Phỉ bao giờ! Tuy đây chỉ là một người con gái không được Thừa tướng sủng ái, nhưng thân phận của nàng cũng cao hơn bọn họ rất nhiều! "Hàn tú nữ, Tạp Gia không có chuyện gì, những tên thổ phỉ đâu rồi?" Hàn Phỉ vừa khóc oang oang, vừa giải thích: "Bọn họ, bọn họ đã đi rồi! Có thể, có thể là vì trong thôn không có thứ gì đáng giá, bọn họ xem thường lấy đi a." Hai vị Công Công đúng là tin điều này đấy, thôn này nghèo như thế nào bọn họ lưu lại đây mấy ngày là rõ ràng nhất, chẳng qua, nói không chừng những tên thổ phỉ kia cũng xem thường giết bọn họ, đúng là mạng lớn a, Bồ Tát phù hộ! Bách Lý Mân Tu đứng trong chỗ tối nhìn Hàn Phỉ khóc đến vô cùng chân tình thực lòng, không một tiếng động câu câu khóe môi, nữ nhân này thiên biến vạn hóa hắn xem như đã thấu rõ, ngay cả hắn đều suýt chút nữa thì tin tưởng những giọt nước mắt kia, điều này càng làm hắn thêm hiếu kỳ không biết dưới khuôn mặt tròn vo kia đến cùng thì cất giấu bao nhiêu khuôn mặt khác nhau. Là một tiểu thư khuê các ngốc nghếch? Là một Hàn Phỉ thủ đoạn giết người tàn nhẫn mặt không biến sắc? Hoặc cũng có thể là một người có phong độ đại tướng quân, đứng trên đài cao, hô to chỉ huy chiến đấu? Không.. ngay cả cô nương trước mặt đang giả vờ nhu nhược, khóc sướt mướt này cũng là nàng. Một người.. Đến cùng có thể có bao nhiêu khuôn mặt? Nàng còn có khuôn mặt nào mà hắn không biết? Đột nhiên hắn rất muốn biết, rất muốn thu hết mọi vẻ, mọi mặt của nàng vào đáy mắt. Bách Lý nắm chặt tay, sâu sắc liếc nhìn Hàn Phỉ, sau đó vô thanh vô tức rời đi. Hắn còn có chuyện quan trọng phải xử lý, mà nơi này đã không cần hắn nữa, nhưng Bách Lý tin tưởng, sau này, bọn họ sẽ còn cơ hội gặp lại, mà cơ hội này sẽ không còn xa nữa. Hàn Phỉ không quay đầu lại, chỉ là ánh mắt thoáng quét qua phương hướng Bách Lý Mân Tu rời đi, trong lòng nàng không một tiếng động nói một câu, nếu lần này không có vị Thái tử điện hạ này, chắc là sẽ không thuận lợi như vậy. Nàng cuối cùng vẫn nợ hắn một món nợ ân tình. Trấn an được Công Công xong, Hàn Phỉ tự mình tiễn bọn hắn trở về, lúc thân ảnh hai Công Công đi xa, vẻ lương thiên ôn nhu trên mặt nàng lập tức biến mất, khuôn mặt không còn có bất cứ cảm xúc nào, ngược lại là có mấy phần nghiêm túc. Lúc này hệ thống lên tiếng: "Kí chủ, những tù binh kia ngươi sẽ xử lý như thế nào?" Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Còn chưa nghĩ ra, ai, đau đầu." "Giết không được, lưu lại cũng không xong, kí chủ cần cẩn thận xử lý, những tên Hồng Cân Phỉ này không có một ai là dễ đối phó đâu." Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, nói: "Ta biết rồi." Ngay lúc Hàn Phỉ muốn cùng hệ thống thương thảo xem nên giải quyết chuyện này thế nào, thì một loạt tiếng vó ngựa vang lên, không bao lâu sau đã nghe thấy có người giống như con khỉ gào thét: "Hàn cô nương! Ta trở về! Ta rốt cục đã trở về!" Trong thanh âm còn mang theo kích động cùng hưng phấn, cùng với một chút oan ức. Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Tề Ngộ Không chạy tới, trong tay, còn quơ một phong thư. Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức trừng lớn, trái tim đập kịch liệt, lập tức chạy lên, trong mắt nàng lúc này chỉ có lá thứ đang lay động kia mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]