Chương trước
Chương sau
Ngay lúc tên nam nhân kia bị Đậu Nành nhét trở về chỗ cũ, hắn lập tức mở miệng: "Ta nói! Ta nói! Vùng này có một cái bảo tàng! Một cái bảo tàng kinh thiên!"
Động tác Hàn Phỉ chuẩn bị xoay người lập tức dừng lại.
Nam nhân thấy có hi vọng, tránh thoát khỏi cánh tay của Đậu Nành, nói tiếp: "Lão đại chính là vì nhận được tin tức này mới phái tất cả mọi người tới đây!"
Hàn Phỉ nhớ lại tấm bản đồ kho báu đang ở trong tay đã bị nàng lãng quên một thời gian, chẳng lẽ..
"Là ai tung ra tin tức này?" Hàn Phỉ trầm giọng hỏi.
Nam nhân lắc đầu, nói: "Lão đại không nói rõ, ngay cả chuyện này cũng là ta ngẫu nhiên nghe trộm được."
"Ngươi còn nghe được cái gì nữa?"
"Hình như, hình như cái bảo tàng kia cần một thứ khác mới có thể mở ra! Cho nên mới tới Thủy Biên Thôn cướp bóc!"
Hàn Phỉ nghe xong liền nhớ lại lúc tên đầu lĩnh thổ phỉ kia ép lão thôn trưởng mở quan tài đá ra, chẳng lẽ.. vật kia là chỉ cái vòng tay?
Hàn Phỉ nhất thời cảm thấy chiếc vòng tay trong lồng ngực có chút nóng lên, nàng không chút biến sắc nói: "Ngươi tên là gì vây?"
Nam nhân cố gắng che giấu sắc mặt vui mừng, nói: "Bỉ nhân gọi là Quang Vũ."
Hàn Phỉ 'ờ' một tiếng, nói: "Hừm, ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi, ngươi có thể an tâm chết rồi."
Quang Vũ: "..."
Đậu Nành lập tức xách Quang Vũ lên, chuẩn bị đem hắn cùng một nhóm thổ phỉ nhỏ khác, cùng nhau xử lý.
Sắc mặt Quang Vũ thay đổi, rống to: "Chờ chút! Ta đồng ý thần phục! Ta có thể thần phục trở thành thủ hạ của ngươi!"
Hàn Phỉ quay lưng đi, nhợt nhạt cười một cái, lúc một lần nữa quay đầu lại sắc mặt đã biến thành lạnh lùng, nói: "Ồ. Thần phục?"
Quang Vũ vội vã quỳ xuống, nói: "Đúng! Ta đồng ý thần phục, làm thủ hạ của ngươi! Thậm chí, thậm chí ta còn có cách khiến toàn bộ hơn 100 người ở đây cũng quy thuận theo!"
Không thể không nói, câu nói sau cùng này đúng là đã đánh động Hàn Phỉ, hơn 100 người này thật đúng là một vấn đề, vừa rồi nàng nói giết toàn bộ người nơi này chẳng qua chỉ là một cách để trấn áp mà thôi, không thể trở thành hiện thực được, mà nếu có thể xuống tay được, cũng không có nhiều hố để chôn như thế đâu! Ngọn núi phía sau thôn kia đã chôn không ít người rồi!
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Nếu đã như vậy, thì hãy chứng minh ngươi có tác dụng đi."
Dứt lời, Hàn Phỉ liền rời khỏi hầm ngầm, uất khí trong lòng cũng đã thoáng tản đi một ít. Nhưng.. phẫn nộ tản đi, thứ còn lưu lại, chính là đau thương.
Hàn Phỉ dừng bước lại, nói: "Đừng đi theo ta."
Mấy người Tề Ngộ Không đưa mắt nhìn nhau, nói không được, không nói cũng không xong, lúc sau, Tề Ngộ Không tiến lên một bước, nói "Tiểu thư.. Ngươi không sao chứ?"
Hàn Phỉ trầm mặc không trả lời, trong lòng năm người có chút lo lắng, nói thật, tràng cảnh vừa rồi ai nấy đều nhận ra được Hàn Phỉ không bình thường, nàng âm ngoan như vậy giống hệt một người xa lạ, nói không có chuyện gì thì đến quỷ cũng không tin!
Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ đột nhiên hỏi: "Hắn có khỏe không?"
Tề Ngộ Không sững sờ một hồi, nói: "Người nào?"
Hàn Phỉ phun ra hai chữ: "Vương gia."
Tề Ngộ Không dừng lại một hồi, giống như cẩn thận nhớ lại, nói: "Có vẻ.. không được tốt lắm."
"Tiếp tục."
Tề Ngộ Không nỗ lực nhớ lại vị Vương gia băng lãnh kia có chỗ nào không được, cuối cùng chần chờ nói: "Hình như thường nghe thấy hắn ho khan, hắn mang theo mặt nạ ta cũng không biết sắc mặt hắn có tốt hay không, nhưng.. khí tức rất yếu."
Ngay cả Tề Ngộ Không cũng cảm thấy thần kỳ, rõ ràng toàn thân Tần Vương đều lộ ra một cỗ bệnh trạng, thân thể cũng kém, nếu là người bình thường thì đó chính là một con ma ốm, nơi nào có thể sợ a! Nhưng Tần Vương lại có một loại khí tức rung động lòng người, chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng cảm thấy sự run rẩy tận sâu trong linh hồn, khí thế kia cùng thân thể gầy yếu rõ ràng là mâu thuẫn, nhưng lại vô cùng quỷ dị tụ tập ở trên người một người.
Hàn Phỉ nghe xong, tim hơi đau một hồi, giống như bị kim đâm vậy, tê tê dại dại, nàng nỗ lực để cho ngữ khí mình bình thường, nói: "Thật sao? Hắn có uống thuốc không?"
Tại sao.. nhận được hồi âm như vậy, nàng vẫn không nhịn được mà quan tâm hắn, lưu ý hắn, quả nhiên là không có cách nào khống chế a.
Tề Ngộ Không lắc đầu, nói: "Ta nhìn thấy thị nữ của hắn đưa thuốc mấy lần, nhưng đều bưng ra y nguyên."
Bàn tay Hàn Phỉ đang rũ xuống chợt nắm chặt. Tim nàng đau đớn như bị kim châm, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nói: "Tiểu Ngộ Không, ngươi đi theo ta."
Tề Ngộ Không đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn theo sau, những người còn lại do dự một chút, cũng không đi theo, đại khái là có Ngộ Không ở bên cạnh cũng không cần quá lo lắng.
Hàn Phỉ đi tới hiệu thuốc, đúng thế, sau khi phát giác nước giếng bị đầu độc trong thôn liền hợp lực dựng cho Hàn Phỉ một cái nhà thuốc không lớn, nhưng bên trong lưu lại đầy thảo dược Hác lão bản trước khi đi lưu lại, đây coi như không gian riêng tư của Hàn Phỉ.
"Hắn có bệnh trạng như thế nào?" Hàn Phỉ đột nhiên hỏi.
Tề Ngộ Không không hiểu chủ tử nhà mình hỏi rõ ràng như vậy để làm gì, nhưng bị vướng bởi khi thế dằn vặt người vừa rồi Hàn Phỉ lưu lại, vẫn là ngoan ngoãn lục lọi đoạn kí ức đầy khuất nhục kia tìm ra mọi thứ liên quan đến vị Vương gia kì quái.
"A.. Thường thường ho khan, có thời gian cũng không thể ngủ đi, ta thường nửa đêm nghe thấy thanh âm của hắn, còn có một lần dường như là lúc trời mưa, thị nữ của hắn cũng rất căng thẳng, nói cái gì mà sẽ bị đau a, tình hình rất căng thẳng, ta không rõ ràng lắm."
Tim Hàn Phỉ càng đau, cố nén, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không, càng cặn kẽ chút càng tốt."
Cái này thì có làm khó dễ Tề Ngộ Không, hắn khi đó đều là đầy bụng phiền muộn, nơi nào còn có thể chú ý tên Vương gia kia nhiều như vậy, nhưng Hàn Phỉ đã hỏi, hắn không thể làm gì khác hơn là vắt óc nhớ lại cả những việc nhỏ như cái lông gà.
"A, đúng rồi, hình như có một lúc ta nhìn thấy hắn vẫn che ngực, có vẻ như rất đau, nhưng ta chỉ mới liếc mắt nhìn đã bị dẫn đi, cũng không biết rằng có nhìn lầm không. Còn lại ta thật không nhớ ra được, tiểu thư, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Hàn Phỉ trầm mặc, đúng vậy a, nàng muốn làm gì? Rõ ràng không nên quan tâm, nàng nên tức giận, nhưng mà.. Hàn Phỉ đến gần nhà thuốc, trầm mặc bắt đầu thu thập thảo dược cần thiết, vừa cắt cắt, xử lý, điều hòa phần lượng, vừa nhớ lại tình trạng bệnh mà Tề Ngộ Không nói tới.
Tề Ngộ Không nhìn một hồi, cuối cùng cũng coi như hiểu rõ, đầy mặt sợ hãi nói: "Không, không thể nào! Tiểu thư! Ngươi, ngươi còn muốn phối dược cho hắn à!"
Đúng vậy, Hàn Phỉ đúng là đang phối dược. Không nói tiếng nào mà phối dược.
Tề Ngộ Không gấp gáp, nói: "Tiểu thư! Thứ cho ta phải nói, ngươi làm như vậy là không cần thiết, tuy ta không biết Tần Vương viết gì trong thư, nhưng ngươi như vậy cũng quá oan ức đi! Ngươi như vậy hoàn toàn không bình thường a!"
Tề Ngộ Không nỗ lực ngăn cản Hàn Phỉ, hắn không quên trước khi đi Tật Phong có dặn dò hắn, dựa theo hắn lý giải mà nói, Hàn Phỉ sẽ không nên cùng với tên Vương gia bệnh trạng kia tiếp tục dây dưa mới đúng!
"Tiểu thư, Vương gia kia thật.."
"Không bình thường", ba chữ này Tề Ngộ Không còn chưa kịp nói ra, đã nhìn thấy Hàn Phỉ cầm thuốc trong tay, nắm rất chặt, đến mức nổi cả gân xanh trên mu bàn tay, hiển nhiên là dùng hết khí lực.
Chậm rãi, một giọt một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay trắng nõn.
Tề Ngộ Không sửng sốt.
Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Hắn sẽ thành thân với Lý Tương Quân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.