Lão thôn trưởng cùng tất cả thôn dân ở đây đều dụng tâm ghi nhớ từng câu từng lời Hàn Phỉ nói, thái độ vô cùng chăm chú giống như học sinh tiểu học vậy.
Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, chỉ chỉ Đậu Nành cùng Tiểu Mễ, nói: "Các ngươi lại đây."
Đậu Nành cùng Tiểu Mễ thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng đi tới.
Hàn Phỉ thuận miệng nói: "Trình độ săn bắn của các ngươi thế nào?"
Hai người thẳng tắp lồng ngực, nói: "Thuộc hạng đầu trong thôn."
"Rất tốt, hai người các ngươi theo ta đi vào trong rừng, những người khác tiếp tục đào đất đi."
Lão thôn trưởng nghi hoặc hỏi: "Hàn cô nương vào rừng làm gì?"
Hàn Phỉ vô cùng thẳng thắn nói: "Ta muốn ăn thịt."
Mọi người: "..."
Hàn Phỉ mang theo Đậu Nành cùng Tiểu Mễ hướng về nơi từng sâu mà đi, càng đi vào bên trong, cây cối lại càng tươi tốt, nhưng vẫn giống hệt bên ngoài, một bóng dáng động vật cũng không nhìn thấy.
Đậu Nành thăm dò nói: "Hàn cô nương, trước đây chúng ta cũng tiến vào nơi rất sâu để tìm kiếm qua, nhưng vẫn không có động vật."
Hàn Phỉ không hề để tâm nói: "Đương nhiên rồi, bởi vì các ngươi ngu ngốc."
Nụ cười của Đậu Nành cứng ngắc.
Tìm được vị trí thích hợp, Hàn Phỉ dừng lại, không chút khách khí ra lệnh: "Nhanh đào nơi này, nhớ kỹ, càng sâu càng tốt."
Đậu Nành nhìn hai bên một chút, nói: "Hàn cô nương, nơi này không có loại đất độc hại kia mà."
"Ta biết, bảo ngươi đào thì cứ đào đi."
Dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919072/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.