Mà lúc này thôn dân cũng đã đồng loạt vây quanh một chỗ, nhìn tình cảnh trước mặt mà nghị luận sôi nổi, Hàn Phỉ thấy thế vội vã thay đổi đề tài này, nói: "Hác lão bản trước hãy vào trong thôn ngồi một lát đi, những chuyện khác tìm thời gian thích hợp hãy nói." Hác Mỹ liền vội vàng gật đầu đồng ý, nàng sợ Hàn Phỉ tiếp tục hỏi tiếp, nàng sẽ không chú ý mà lỡ miệng lộ ra cái gì, liên quan với việc nàng mua tin tức thật ra không phải chỉ dùng có một nghìn lượng bạc đâu.. Nhưng Hác lão bản vẫn đánh giá thấp mức độ nghèo khó của thôn Thủy Biên này, nhất là khi nàng ngồi trên một cái ghế vô cùng tàn tạ, uống một cốc nước trắng đến trà cũng không có, nàng có chút đứng ngồi không yên, nàng tự hỏi bản thân cũng không phải là một cô nương yếu ớt, nhưng điều kiện nơi này hiện tại quả là tệ quá mức tưởng tượng. Ngược lại Hàn Phỉ vô cùng thoải mái ngồi, cười híp mắt nói: "Hác lão bản có phải đang cảm thấy đứng ngồi không yên không?" Hác Mỹ có chút uyển chuyển nói: "Thôn này.. Thật là có chút thiếu thốn." Hàn Phỉ lành lạnh nói: "Ngươi nói thẳng nghèo là tốt rồi." Hác lão bản: "..." Lục Bình bưng ấm nước đi ra có chút không phúc hậu cười, nói: "Hàn cô nương không nên dọa cho người ta sợ như thế." Hác lão bản vội vã đứng lên, tiếp nhận ấm nước, trên phương diện tư thái lễ nghi hoàn toàn khiêm tốn không hề cố tỏ vẻ giàu sang khinh người, khiến cho Lục Bình cũng phải nhìn với cặp mắt khác. Vốn tưởng rằng nàng là bằng hữu của Hàn cô nương, vì thế bọn họ mới hoan nghênh đoàn người Hác lão bản vào thôn, hơn nữa hôm nay làm thịt được một con lợn rừng rất lớn, mà bùn đất độc trên núi cũng bị loại bỏ gần như xong xuôi cả rồi, nghe nói Hàn cô nương cho một loại thuốc bột, các hán tử lại săn được hai con con mồi khác, chuyện vui mừng như vậy khiến tâm tình mọi người cũng đặc biệt tốt, vì thế tính bài ngoại mới giảm bớt. Hác lão bản tương đối biết làm người, cũng rất có nhãn lực, biết rõ những thôn dân này rất coi trọng Hàn cô nương, vì thế lúc vào thôn đã nhắc nhở mọi người đồng thời tự nói với mình không được vô lễ, không được lỗ mãng, không được xằng bậy, bởi thế nàng vào thôn khá suôn sẻ. "Xin hỏi chuyến này Hác lão bản tới là.." Lục Bình thí dò hỏi. Hác lão bản đang có chút không biết nên đáp lại thế nào, Hàn Phỉ trực tiếp ngắt lời nói: "Hác lão bản là bằng hữu của ta, lần này là ta bảo bọn họ tới, mục đích chính là vì muốn làm giao dịch với thôn này." Lục Bình cùng Hác Mỹ đồng thời kinh ngạc, chỉ là Hác Mỹ có kinh nghiệm sa trường vô cùng phong phú, rất nhanh đè lại cảm giác kinh ngạc của mình. Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Chất đất của thôn Thủy Biên rất thích hợp cho một loại thảo dược sinh trưởng, mà người bạn Hác lão bản của ta đây, vừa đúng lại làm sinh ý về dược liệu, mở một hiệu thuốc nho nhỏ, có nhu cầu về dược liệu tương đối lớn, vì thế ta liền gọi nàng tới xem một chút, tự mình khảo sát, nếu như thích hợp thì có thể cùng thôn làng tiến hành giao dịch." Gọi Thần Nông Giá là hiệu thuốc nho nhỏ, cũng chỉ có nhân tài như Hàn Phỉ mới dám thôi. Nhưng Lục Bình cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, còn có chút chần chờ, nói: "Dược tài?" Hác lão bản nhìn thấy ánh mắt của Hàn Phỉ, vội vã nói: "Dạ, dạ, tại hạ chẳng qua là một chưởng quỹ dược tài nho nhỏ, nghe nói nơi này có dược liệu thích hợp, nên mặt dày tới nhìn, quấy rối các vị thật sự là không tiện, chuyến này đến đây ta còn mang theo một ít dược tài, một chút kính ý, hi vọng mọi người nhận lấy." Nói rồi, Hác lão bản cùng thủ hạ nói thầm hai câu, không bao lâu, những người kia liền từ trên xe ngựa lấy xuống từng cái, từng cái cái rương, sau đó mở ra, nhất thời một mùi hương thơm mát của dược tài tỏa ra bốn phía, hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người, ngay cả lão thôn trưởng cũng đi tới. "Thôn trưởng, ngài cũng tới a!" Lục Bình vội vã bắt chuyện với lão thôn trưởng. Lão thôn trưởng vung vung tay, ra hiệu nàng không cần bận việc, sau đó đưa mắt nhìn Hác lão bản, nói: "Những dược liệu này.." Sự khát vọng trong ánh mắt Lão nhân gia bị Hác lão bản nhìn ra vô cùng rõ ràng, nàng tương đối biết làm người nói: "Tất nhiên là lễ vật nho nhỏ tặng cho quý thôn, còn hi vọng thôn trưởng ngài có thể thu lấy." Thật ra những dược liệu này là Hác lão bản mang theo để tặng cho Hàn Phỉ, nhưng hiện tại càng tốt hơn, đưa cho Hàn cô nương có khi sẽ bị từ chối, nhưng nếu đưa cho thôn này, thôn này quá khốn cùng, căn bản sẽ không cự tuyệt một lễ lớn như vậy. Tóm lại một khi thôn làng nhận lễ vật này, tương đương với việc Hàn cô nương đã nợ Thần Nông Giá bọn họ một ân tình, dựa vào y thuật của Hàn cô nương, nhân tình này có thể nói là vô cùng trọng yếu, Hác lão bản tương đối thỏa mãn với kết quả như vậy. Cho tới khi Hàn Phỉ nói, khí hậu nơi này rất thích hợp cho một loại dược tài sinh trưởng. Ờ, Hác lão bản coi như Hàn Phỉ vì không muốn bị người ta biết rõ quan hệ giữa bọn họ mà nghĩ ra một lời giải thích mà thôi, không thể coi là thật. Lão thôn trưởng thật sự tương đối tâm động, những dược liệu này không phải cứ có tiền là có thể mua được, chứ nói gì đến việc bọn họ không có tiền! Thôn của bọn họ nghèo, căn bản không có đại phu đồng ý đến xem bệnh, cũng không mời nổi đại phu tốt, ốm đau cũng là tự mình cắn răng vượt qua, nếu chết thì chính là do ý trời, nhưng người nào lại muốn chết cơ chứ? Có thể sống so với cái gì cũng đều tốt hơn, chết thì sẽ chẳng có gì cả. Mà những dược liệu này, có thể cứu vớt tính mặng rất nhiều người, vì thé dù cho rất vô liêm sỉ, lão thôn trưởng vẫn sẽ mặt dày mày dạn, dù cho phải vất đi thể diện lão cũng sẽ nhận lấy. Nhưng lão thôn trưởng biết rõ, e là, nơi gọi là hiệu thuốc nho nhỏ này cũng không đơn giản, hắn tuy đã già, nhưng nhãn lực vẫn là nhất đẳng, những dược liệu này vừa nhìn liền biết, bề ngoài đều là vô cùng tốt, ném ra bên ngoài giá cả chắc chắn không thấp, chứ đừng nói đến số lượng còn nhiều như thế! Ánh mắt lão thôn trưởng từ trên người Hác lão bản dần chuyển qua người vẫn ngồi ở một bên tương đối 'ngoan ngoãn', Hàn Phỉ. E là.. phần đại lễ này, cũng là do Hàn cô nương này mang đến. Hác lão bản e là muốn nịnh bợ, muốn lấy lòng Hàn cô nương, thôn của bọn họ chẳng qua là được hưởng nhờ phúc phận từ Hàn cô nương mà thôi. Một khi hiểu rõ đạo lý này, trong lòng lão thôn trưởng lập tức có tính toán, xem ra hắn còn đánh giá thấp Hàn cô nương rồi. Tâm tư lão thôn trưởng ngàn chuyển vạn chuyện, nhưng trên mặt lại vẫn rất bình tĩnh, nói: "Vậy lão phu liền mặt dày nhận lấy, thôn Thủy Biên từ trên xuống dưới xin ngỏ lời cảm ơn với Hác chưởng quỹ." Sau khi lão thôn trưởng nhận lấy, Hác lão bản cũng thở ra một hơi, có thể làm Hàn cô nương nợ Thần Nông Giá một ân tình sau này sẽ tương đối có tác dụng, càng không nói tới, lần so tài này khẳng định sẽ khiến sư muội của nàng càng thêm cố gắng đấy. Chính lúc Hác lão bản đang đắc ý nghĩ, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy vẻ mặt Hàn Phỉ rất hờ hững, nàng có chút kinh ngạc. Hàn Phỉ thấy nàng nhìn sang, chậm rãi nói: "Ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi sao?" Hác lão bản sửng sốt: "Hả?" Hàn Phỉ đứng dậy, nói: "Ờ, đúng rồi, ngươi có mang Thường Đức tới không?" "Mang mang, ngay ở bên ngoài, Hàn cô nương muốn gặp hắn sao?" Đối với tên Dược Nông cao cấp cong cong vẹo vẹo mà có được này, Hác lão bản vô cùng quan tâm cùng quý trọng, lại càng cam lòng dùng tiền bồi dưỡng, tự nguyện bỏ ra không chút keo kiệt, may mà thủ đoạn của nàng hào sảng như vậy, khiến Thường Đức lại càng khăng khăng một mực trung thành với Thần Nông Giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]