"Cả ngọn núi lớn như vậy, nhiều sinh vật như vậy, lại có thể ra tay, đây không phải là chỉ muốn giết chết thôn Biên Thủy, mà còn tàn hại cả động vật."
"Vậy kí chủ muốn làm thế nào?"
"Làm thế nào? Ta cũng đang suy nghĩ."
"Thật khó gặp lần nào kí chủ lại phải suy nghĩ như vậy a."
"Ngươi coi ta là thần sao, nào có thể nói có cách là có cách ngay, ta có thể giải quyết chuyện mảnh đất này, trên thực tế, là do thứ này ta vừa vặn đã nhìn thấy trong bản sách y chép tay kia, nhưng ta đang suy nghĩ chuyện ở phía sau cơ."
"Chuyện phía sau?"
"Hừm, có thể bạo tay làm cả một mảnh sơn lâm trở nên hoang phế như thế, không phải là người bình thường có thể làm được, hiện giờ ta cũng không hiểu là ai có thể động thủ như vậy, nhưng có thể khẳng định, người kia nếu chịu bỏ ra đại giới lớn đến thế, thì nhất định là muốn có được thứ gì đó giá trị, có điều một thôn làng nghèo khó thế này, đến cùng là có thứ gì đáng giá để người kia phải động thủ, người kia muốn có được cái gì?"
Hệ thống trầm mặc.
Hàn Phỉ lại thêm một câu: "Hơn nữa, ta làm như vậy sẽ không giải quyết được tận gốc, trái lại sẽ đánh rắn động cỏ, vạn nhất kinh động người đứng phía sau kia, đối phương sẽ đổi biện pháp khác, mà ta lại không ở đây lâu dài, vậy thôn Thủy Biên liền sẽ thật sự xong đời."
Hệ thống đã triệt để không còn lời nào để nói. Hàn Phỉ đã nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919071/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.