Chương trước
Chương sau
"Cả ngọn núi lớn như vậy, nhiều sinh vật như vậy, lại có thể ra tay, đây không phải là chỉ muốn giết chết thôn Biên Thủy, mà còn tàn hại cả động vật."
"Vậy kí chủ muốn làm thế nào?"
"Làm thế nào? Ta cũng đang suy nghĩ."
"Thật khó gặp lần nào kí chủ lại phải suy nghĩ như vậy a."
"Ngươi coi ta là thần sao, nào có thể nói có cách là có cách ngay, ta có thể giải quyết chuyện mảnh đất này, trên thực tế, là do thứ này ta vừa vặn đã nhìn thấy trong bản sách y chép tay kia, nhưng ta đang suy nghĩ chuyện ở phía sau cơ."
"Chuyện phía sau?"
"Hừm, có thể bạo tay làm cả một mảnh sơn lâm trở nên hoang phế như thế, không phải là người bình thường có thể làm được, hiện giờ ta cũng không hiểu là ai có thể động thủ như vậy, nhưng có thể khẳng định, người kia nếu chịu bỏ ra đại giới lớn đến thế, thì nhất định là muốn có được thứ gì đó giá trị, có điều một thôn làng nghèo khó thế này, đến cùng là có thứ gì đáng giá để người kia phải động thủ, người kia muốn có được cái gì?"
Hệ thống trầm mặc.
Hàn Phỉ lại thêm một câu: "Hơn nữa, ta làm như vậy sẽ không giải quyết được tận gốc, trái lại sẽ đánh rắn động cỏ, vạn nhất kinh động người đứng phía sau kia, đối phương sẽ đổi biện pháp khác, mà ta lại không ở đây lâu dài, vậy thôn Thủy Biên liền sẽ thật sự xong đời."
Hệ thống đã triệt để không còn lời nào để nói. Hàn Phỉ đã nghĩ đến sâu xa như vậy, nó còn có thể nói cái gì! Hệ thống càng ngày càng cảm thấy nó sớm muộn sẽ lui bước trở thành tiểu nhị chỉ có tác dụng hoán đổi vật phẩm cho kí chủ của nó mà thôi!
Hàn Phỉ thu hồi tâm tư, dự định đi một bước sẽ tính một bước, trước mắt phải giải quyết vấn đề lương thực không để cho thôn này chết đói, chết như thế nào cũng tốt hơn so với chết đói, không phải sao?
Sau khi đưa ra quyết định, Hàn Phỉ đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy thôn trưởng đầy mặt ngưng trọng đi tới.
Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, nói: "Sao thế thôn trưởng?"
Thôn trưởng thở dài, nói: "Hàn cô nương, cho lão phu hỏi đây rốt cuộc là có chuyện gì không? Toàn bộ dị dạng của ngọn núi đều là do thứ này dẫn đến sao?"
Hàn Phỉ biết rõ nhất định phải cho thôn dân một lý do, liền quyết định nói: "Đơn giản mà nói, nơi này đã bị ô nhiễm, ừm, chính là bị làm bẩn."
"Làm bẩn?"
"Đúng thế, các ngươi có nhìn thấy bùn đất nơi này hiện ra màu xanh lục không? Đây chính là do bị đầu độc."
Lão thôn trưởng cùng Đậu Nành và Tiểu Mễ lại càng không hiểu, người trúng độc cũng không kỳ quái, nhưng đất mà cũng có thể trúng độc được sao?
Hàn Phỉ đau đầu, muốn bọn họ hiểu rõ thật có chút khó khăn, không thể làm gì khác hơn là cố gắng tìm lời thật dễ hiểu để giải thích: "Trong bùn đất có độc, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến cây cỏ ở nơi này, ngươi nhìn mảnh đất này đi, đã không còn một ngọn cỏ có thể sống sót, độc tố này rất mạnh, mảnh đất này ít nhất trong năm mươi năm tới cũng sẽ không thể khôi phục lại được, điều này đồng nghĩa với việc trong suốt 50 năm tiếp theo, nơi này cả một ngọn cỏ cũng không có."
Hàn Phỉ giải thích cặn kẽ như thế khiến cho ba người trong nháy mắt liền hiểu được, đồng loạt nhìn mảnh đất kia như nhìn hồng thủy, mãnh thú. Cũng đúng thôi, đối với người thôn Biên Thủy xem ngọn núi này là miếng cơm manh áo mà nói, nếu cả ngọn núi này thành ngọn núi chết, không có một nhành cây ngọn cỏ, bọn họ căn bản là sống không nổi!
"Đây, cuối cùng là loại độc gì?"
Hàn Phỉ vô cùng bình tĩnh giải thích một câu: "Ừm, chất độc này được chế tạo từ một loại thảo dược sinh trưởng trong nước, thảo dược kia tên là" Mười dặm không sinh cỏ" "
Lão thôn trưởng:"... "
Thảo dược này được đặt tên theo dược tính à! Ngươi xác định không phải là tên do ngươi thuận miệng đặt đấy chứ?
Hàn Phỉ cũng có chút lúng túng, tên này đúng là không phải do nàng đặt, bản thân nàng cũng cảm thấy danh tự này vô cùng hình tượng sinh động, thật ra danh tự này từng xuất hiện trong bản y thuật chép tay kia, trong đó đã từng đề cập qua một chút, '10 dặm không sinh cỏ' bản thân vốn không có độc, dáng dấp cũng rất giống cỏ dại thông thường, khi sinh trưởng còn cộng sinh cùng thực vật khác, nhưng chờ nó trưởng thành liền bắt đầu cướp bóc chất dinh dưỡng, khiến thực vật cộng sinh với nó không thể sinh tồn được nữa, là loại thảo dược vô cùng bá đạo. Đem loại cỏ này nghiền thành nước, sẽ sinh ra một loại độc tố, chất độc này có thể biến một mảnh rừng xanh tốt thành sa mạc, rất khủng bố. Mà loại cỏ này có một mùi vị rất kì quái, trong sách mô tả nó rất giống mùi nước gạo thối, vì thế lúc Hàn Phỉ mới đi ngửi thấy mùi hương kia cũng cảm thấy rất buồn nôn, cái đầu tiên hiện lên trong đầu chính là miêu tả trong sách y thuật kia, chậc, đúng là vô cùng chuẩn xác!
" Trên đời còn có loại thảo dược này sao? "Lão thôn trưởng cảm thán nói.
Hàn Phỉ gật đầu, tiếp tục nói:" Loại thảo dược này không chỉ khiến đất đai trúng độc, thực vật suy bại, mà còn có một công năng khác đó là mùi vị, đối với động vật mà nói đây là thứ mùi vô cùng khó chịu, đáng ghét, nếu ngửi phải chúng sẽ ngay lập tức tránh xa, lâu ngày dĩ nhiên là không có động vật nào sinh sống ở đây. "
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Đậu Nành cùng Tiểu Mễ cũng vô cùng tức giận, thì ra đây chính là lí do khiến cho bọn họ trở nên nghèo đói, bi đát như vậy! Lập tức dùng chân đạp lên khối bùi đất dưới chân phát tiết cơn tức giận.
Hàn Phỉ đứng một bên lành lạnh nói:" Ngươi không cần chân nữa hay sao, ta chân thành khuyên ngươi đừng có dại dột như thế. "
Thân thể hai người cứng đờ, âm thầm hối hận tại sao mình lại quên lời Hàn cô nương đã nhắc nhở không nên đụng vào đám đất này.
Lão thôn trưởng hết sức chăm chú hỏi:" Hàn cô nương, nếu như đụng tới sẽ xảy ra chuyện gì? "
Hàn Phỉ rất tùy ý nói:" Không có gì, chỉ là loại độc này rất bá đạo, nếu dính vào da thịt sẽ thẩm thấu vào da, đem cả người cũng hút cho khô kiệt thôi. "
Sắc mặt hai người nhất thời trắng bệch, mừng thầm chính mình vừa rồi không quá manh động. Lão thôn trưởng sau khi hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của vấn đề, lập tức đi cảnh cáo mọi người không nên tới gần, tốt nhất cách càng xa càng tốt.
Chờ những người phụ nữ đem cuốc xẻng tới, Hàn Phỉ liền chỉ huy mọi người, đào những chỗ đất có màu xanh lục đi, phải liên tục đào, đến tận khi đào hết đất có màu xanh lục mới thôi, sau đó đem đất đào được tập hợp tại một nơi, giội giấm trắng lên.
Vậy nhưng không nghĩ tới phải đào rất sâu, có thể tưởng tượng, nếu Hàn Phỉ không phát hiện ra, mặc cho độc này khuếch tán, chắc chắn không bao lâu sau, cả tòa núi đều sẽ thành núi chết.
Đám thôn dân nghe theo yêu cầu của Hàn Phỉ, chỉ cần là da thịt lộ ra ngoài đều dùng vải vóc che lên vô cùng chặt chẽ, cẩn thận, cố gắng đảm bảo an toàn, lúc tiến hành đào đất lại càng cẩn thận hơn. Đống đất đào ra tỏa ra mùi vị vô cùng buồn nôn, khiến cả đám thôn dân cũng phải lùi về sau mấy bước, chỉ còn mình Hàn Phỉ đứng tại chỗ, giống như không thèm để ý. Trong lúc nhất thời, mọi thôn dân đều cảm thấy Hàn cô nương này càng ngày càng thâm bất khả trắc.
Đến khi móc ra một cái hố vừa to vừa sâu, Hàn Phỉ liền bảo mọi người dừng lại, nàng tự mình đem một chậu giấm trắng đổ lên đống bùn đất buồn nôn kia. Một trận âm thanh xì xì vang lên, giống như có thứ gì bị axít ăn mòn vậy.
Dùng giấm trắng trừ độc, phương pháp này cũng là học tập trong bản ghi chép mà ra, loại cỏ bá đạo này sợ nhất chính là giấm trắng, có thể nói là trảm thảo trừ căn.
Lão thôn trưởng cũng không chút nào sợ hãi tới gần một chút, trải qua hơn nửa đời người mưa gió, những thứ cỏ này tuy đáng sợ nhưng cũng không dọa được hắn, liền đứng ở cạnh Hàn Phỉ nói:" Hàn cô nương, chỉ cần như vậy là xong sao? "
Hàn Phỉ gật đầu, nói:" Nhớ chuẩn bị nhiều giấm trắng một chút, nếu như không an tâm có thể xối thêm mấy lần nữa, chỉ cần làm như vậy là được, lúc đào đất cần làm tốt công tác phòng bị, không thể chạm trực tiếp vào, nếu vô ý đụng tới, ngay lập tức ngâm trong giấm trắng, có lẽ sẽ có tác dụng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.