Gió thổi, trăng mờ.
Thường Đức hết sức phiền muộn ngồi ở trong phòng mình, hắn vừa cầm trong tay chén rượu, mạnh mẽ dốc cạn, trong miệng vừa hùng hùng hổ hổ. Hắn là Dược Nông của Trung Thảo Đường, là một Dược Nông có đẳng cấp cao, nhưng đặt ở trong hiệu thuốc lại chẳng tính là gì.
Trên đại lục này, y sư được người người tôn kính, nhưng đại phu chữa bệnh cũng không thể chỉ bằng một cái miệng nói thôi chứ? Còn phải hốt thuốc, bốc thuốc a, mà những dược liệu kia làm sao có? Trừ tất cả những dược liệu thông thường có thể hái ra, còn lại đều phải cần Dược Nông tự mình chăm sóc rồi phơi hái, vì thế thân phận của một Dược Nông cũng rất lúng túng, nói trọng yếu thì lại không thể so được với y sư cao cấp, nhưng lại là người mà mỗi hiệu thuốc không thể thiếu.
Thường Đức hắn chính là một Dược Nông cao cấp, bao nhiêu dược tài danh quý phải trải qua tay hắn, là tồn tại mà bao nhiêu người bình thường hâm mộ, nhưng đặt trong Trung Thảo Đường to lớn kia lại chẳng là cái thá gì.
Trong thảo đường, Dược Nông như hắn chỉ nhiều chứ không ít, nhưng dược tài cao cấp tổng cộng cũng không có bao nhiêu, nơi nào cần nhiều Dược Nông như vậy, điều này giống như mật ít ruồi nhiều, thêm vào việc hắn trừ cúi đầu dưỡng dược ra lại không biết nịnh bợ lấy lòng người khác, vì thế nhiệm vụ rơi vào trên đầu hắn đã ít lại càng ít. Lâu dần, Thường Đức hắn đi không được ở không xong, còn bị đồng liêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919037/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.