Ở khu vực trung tâm dược viên, giữa cả một vườn thuốc to lớn bực ấy, chỉ có duy nhất một bông hoa màu trắng thanh lệ thoát tục, không kiêu ngạo, không siểm nịnh đứng thẳng ở đó.
Hàn Phỉ gần như liếc mắt liền thấy thấy đóa hoa này. Mà Thường Đức lại càng trừng lớn con mắt, dù cho ở Trung Thảo Đường, Tuyết Liên Hoa cũng thuộc về dược tài có đẳng cấp siêu cao, không phải tùy tiện có thể nhìn thấy, bản thân hắn cũng mới chỉ nghe qua, nhưng nhiệm vụ chăm sóc Tuyết Liên Hoa trăm năm trở lên làm sao có thể rơi vào trên tay một Dược Nông bình thường như hắn được.
Hàn Phỉ chú ý tới ánh mắt khát vọng của Thường Đức, trong lòng đã có chủ ý, liền đi tới, dùng vẻ mặt mê hoặc nói với Thường Đức: "Muốn chạm vào nó không? Chạm vào cánh hoa mềm mại, trắng tinh, ngửi mùi hương tinh tế, xới đất, tưới nước cho nó, nhìn nó chậm rãi thành thục, sau đó tự mình hái xuống."
Từng câu từng chữ của Hàn Phỉ đều dụ hoặc Thường Đức, giống như trong mắt bọn họ, Tuyết Liên Hoa trước mặt chính là một nữ tử phong tư trác tuyệt, trang điểm lộng lẫy, mà Thường Đức hắn chính là tình lang của nó.
Đối với một Dược Nông mà nói, một dược thảo có đẳng cấp cao như thế, dùng ví dụ vừa rồi cũng không khoa trương một chút nào, thậm chí so với một nữ tử chân chính còn muốn hấp dẫn hơn.
Hàn Phỉ tiến thêm một bước nói: "Ngươi biết không? Ở nơi này, ngươi là người duy nhất có tư cách chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919038/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.