Chương trước
Chương sau
Hàn Yên thu tầm mắt lại, đã nhìn thấy động tác của Hàn Phỉ có chút không được tự nhiên, nàng không chút biến sắc nói: "Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?"
Hàn Phỉ hoảng hoảng hốt hốt đứng lên, nói: "Ta, ta có chút không thoải mái."
Hàn Yên kinh ngạc, nói: "Tỷ tỷ, ngươi bị làm sao?"
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, làm bộ không thoải mái, nói: "Ta có chút không thoải mái, Hạc Sư nói Tiểu Thư cần nghỉ ngơi thật nhiều, muội muội, hay là chúng ta đi ra ngoài đi."
Hàn Yên do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý, nói: "Tiểu Thư, ngươi nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Hàn Văn Thư ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Hàn Phỉ lập tức đưa tay lôi Hàn Yên rời đi, chỉ sợ Hàn Yên đứng ở trong phòng thêm một lúc sẽ bóp chết Hàn Văn Thư.
Mãi đến khi đóng cửa phòng lại, Hàn Phỉ vẫn không thật yên lòng, quay về phía Hàn Yên nói: "Hạc Sư nói tốt nhất hạn chế quấy rầy Tiểu Thư, sau này chúng ta phải chú ý một chút."
Dùng danh hào của sư phụ nói ra bất cứ điều gì cũng đều hữu hiệu.
Hàn Yên không có chút hoài nghi nào, chỉ giống như không cam lòng gật đầu, nói: "Vậy chúng ta trở về đi thôi, tỷ tỷ không thoải mái như vậy, có muốn mời đại phu xem qua một chút không? Vừa hay Hạc sư vẫn còn đang ở trong phủ."
Hàn Phỉ lập tức lộ ra vẻ mặt bối rối, vuốt bụng, nói: "Muội muội, ta, ta là muốn đi nhà xí.."
Hàn Yên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, hoàn toàn tin tưởng, nói: "Vậy tỷ tỷ mau đi đi!"
Hàn Phỉ ôm bụng cứ như vậy rời đi, sau khi rời đi còn cảm giác được tầm mắt của Hàn Yên vẫn đang dừng ở sau lưng nàng cực kỳ lâu.
Sau khi về tới phòng, Hàn Phỉ lập tức đi về phía chiếc bàn, uống cạn ấm nước mới bình phục lại tâm tình, lập tức mãnh liệt đâm Đào Bảo: "Này, này! Mau ra đây! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Đây, đây, kí chủ ngươi bình tĩnh đi!"
"Đậu phộng! Chuyện này làm sao bình tĩnh được hả! Ta vừa nhìn thấy cái gì a! Hàn Yên lại muốn động thủ với Hàn Văn Thư! Còn có cái lỗ kim kia! Ta nhìn thấy lỗ kim trên tay hắn! Đây là cái quỷ gì!"
"Bình tĩnh, bình tĩnh! Kí chủ, ta nghe thấy cả mà!"
Hàn Phỉ vỗ vỗ ngực, một suy nghĩ vô cùng khủng bố đột nhiên sinh ra trong đầu, nàng sững sờ nói: "Liệu có phải tình trạng của Hàn Văn Thư bây giờ chính là do Hàn Yên hại không?"
"Kí chủ, suy đoán này của ngươi có chứng cứ không?"
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Không có."
"Vậy không nên nghĩ mọi chuyện trở nên quá tệ hại như vậy."
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Không đúng, vẻ mặt nàng ta, ánh mắt kia, ta xin thề, ta không có nhìn lầm, nàng thật sự muốn giết Hàn Văn Thư!"
Hệ thống có vẻ không tin, nói: "Nhưng đó là thân đệ đệ của nàng ta, nào có người lại có thể ra tay sát hại đệ đệ ruột của mình!"
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Không, có thể."
"Cái gì?"
"Ví dụ như.. Nhiệm vụ."
Trong lúc nhất thời, hệ thống cũng im lặng. Một loại trầm mặc quỷ dị tràn ngập căn phòng. Một lúc lâu sau, hệ thống vô cùng nhân tính hóa mà run rẩy: "Kí chủ.. Ngươi sao lại nghĩ đến cái này?"
Hàn Phỉ ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Nếu như đây là yêu cầu nhiệm vụ của hệ thống nàng đang sở hữu, thì rất có khả năng."
"Yêu cầu một nhiệm vụ như vậy, là trái với quy định, tổng hệ thống làm sao có thể tuyên bố nhiệm vụ này!"
"Không, lần trước không phải ngươi đã nói sao, tổng hệ thống gặp sự cố, không theo lẽ thường, huống chi, nàng ta là kẻ xâm lấn, vậy giả thiết này có thể thành lập. Nhưng có thể nhiệm vụ của Hàn Yên chưa chắc là hại chết Hàn Văn Thư, nếu không sẽ không trì hoãn lâu như vậy."
Hàn Phỉ trong đầu giống như đi tàu siêu tốc, suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển, từng suy đoán lần lượt bị nói ra, sau đó lại nhất nhất phủ định.
"Hàn Văn Thư là bị trúng độc, chất độc này cùng Vạn Cổ cốc có liên quan, nếu như muốn giết một người không cần phiền toái như vậy, lại càng không dùng tới một loại độc dược cao cấp như vậy, hơn nữa còn là loại độc vô thanh vô tức, Hàn Yên đúng là đã phí hết tâm tư.. Nếu như không có Hạc sư đột nhiên xuất hiện, Văn Thư nhỏ như vậy e là đã không thể cứu được, hắn sẽ chết vì loại độc vô thanh vô tức này.. Vô thanh vô tức.. Vạn Cổ cốc đã biến mất.."
Thời khắc này, hệ thống cũng nín thở chờ đợi Hàn Phỉ nói tiếp.
Ánh mắt Hàn Phỉ biến đổi, nói: "E là, nhiệm vụ của nàng ta cùng Vạn Cổ cốc có liên quan."
Một Tà Giáo đã biến mất, làm sao lại trở thành nhiệm vụ của nàng đây? Hàn Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy hỗn loạn, nhưng nàng không biết, hệ thống đã là lần thứ hai khiếp sợ.
Tuy Đào Bảo đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ thay đổi thái độ với kí chủ này, nhưng cũng không nghĩ tới một lần nữa phải bất ngờ, không biết từ khi nào, kí chủ của nó liền từng bước một đi tới quỹ đạo, mỗi một lần hành động cũng luôn có thể đánh bậy đánh bạ làm ra lựa chọn tốt nhất, thậm chí còn rất nhiều lần, cứ đến lúc nó nghĩ Hàn Phỉ đã thất bại thì nàng lại có thể thay đổi cục diện.
Đầu óc của nàng.. cũng càng ngày càng trở nên nhanh nhạy. Ngay cả thân phận của kẻ xâm lấn cũng bị nàng bắt được!
Đào Bảo giống như than thở nói: "Kí chủ, đầu óc ngươi càng ngày càng sáng suốt."
Hàn Phỉ đang chìm đắm trong suy nghĩ cũng không kìm được thốt lên: "Cút!"
"Khụ khụ, quay về đề tài chính, nếu như suy đoán của kí chủ là thật, vậy chúng ta phải tăng nhanh tốc độ thôi, Hàn Văn Thư nhất định phải nhanh chóng cứu được."
Hàn Phỉ chăm chú nói: "Ta biết rõ."
Đêm đó, lúc trời tối người yên, Hàn Phỉ mở cửa sổ ra, dựa vào bên cạnh cửa sổ, nhỏ giọng hô: "Này, Linh Tam, Linh Tứ! Các ngươi ở đâu rồi?"
Không có người trả lời, rất yên tĩnh.
Hàn Phỉ nhíu mày, câu câu khóe môi, nói: "Linh Tam, Linh Tứ? Không ở đây sao?"
Vẫn không có người nào trả lời.
Hàn Phỉ lầm bầm lầu bầu: "Hừm, xem ra đã từ bỏ nhiệm vụ rồi, ta phải nói cho Vương gia, cấp dưới như vậy phải mau mau cho xử lý, chẳng được tác dụng gì!"
Linh Tứ cũng không nhịn được nữa, vèo một cái, liền từ bên ngoài bay vào trong cửa sổ, toàn thân áo đen, sắp hòa lẫn trong bóng tối.
Nhưng trong đêm đen, Hàn Phỉ vẫn nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Linh Tứ, nàng ngừng cười. Thấy Linh Tứ đã hiện thân, Linh Tam thở dài cũng từ bên ngoài cửa sổ bay vào, quy quy củ củ ẩn giấu ở trong bóng tối.
"Ai nha, các ngươi tới rồi!"
Linh Tứ rên một tiếng, nói: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Hàn Phỉ cười hắc hắc, nói: "Đừng nóng giận, ta vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi, ta sẽ không nói cho Vương gia biết đâu."
Hàn Phỉ làm sao lại biết Linh Tam Linh Tứ đang ẩn trong bóng tối? Đây chính là do nam thần nói cho nàng biết đấy. Nam thần nói, nếu như đụng phải chuyện không thể giải quyết, có thể gọi bọn họ đi ra, không nên miễn cưỡng chính mình. Vì vậy, Hàn Phỉ thực sự không có miễn cưỡng chính mình, rất thẳng thắn kêu thành tiếng.
Trong lòng Linh Tứ thầm mắng Hàn Phỉ một trăm lần, nhưng cũng không thể làm gì đành mạnh miệng nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Hàn Phỉ sờ sờ cằm, nói: "Rất đơn giản a, giúp ta bắt một người."
Linh Tứ: "..."
Hàn Phỉ cười: "Tùy tiện bắt một tên Dược Nông, đánh ngất rồi mang tới cho ta là tốt rồi."
Linh Tứ khóe miệng co giật: "Ngươi biết chúng ta là cái gì không?"
Hàn Phỉ tiếp tục cười: "Ta biết rõ a! Tay chân mà!"
Linh Tứ: "..."
Hắn là Ảnh Vệ! Là Ảnh Vệ giết người như ngóe đấy! Là lợi khí tru sát, Ảnh Vệ a!
Hàn Phỉ vui mừng nói: "Vương gia đã nói, ta có thể coi các ngươi như tay chân của ta mà sai khiến nha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.