Tiểu Hắc cọ cọ vào lòng bàn tay ta.
“Đúng rồi, Kinh thành cũng là quê nhà của đại ca ca đó.”
Ta xoa xoa cái đầu lông xù của nó.
“Ngài ấy nói, ở đó sẽ không có ai bắt nạt ta đâu.”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Hắc đã ngậm cả miếng bánh ngọt, phóng xuống bậc thang.
Tiểu Bạch sủa "gâu gâu" đuổi theo.
Ta phủi phủi quần áo đứng dậy, đi tìm Vũ Dương.
Hắn đang ôm một chồng sách bỏ vào hòm. Khi hắn xoay người, một cuộn tranh từ giữa sách trượt xuống, lăn mở nửa bức trên nền đất.
Tiểu cô nương trong tranh mặc áo màu vàng chanh, ngồi trên xích đu mỉm cười.
Đôi mày cong cong, thật có chút...
“Đây là ta sao?”
Ta ngồi xổm xuống xem.
Tay Vũ Dương run lên, vội vàng nhặt cuộn tranh lên: “Đây là... muội muội của Vương gia.”
“Đại ca ca còn có muội muội sao?”
Hắn im lặng một lát, giọng có chút tiếc nuối.
“Vương gia vốn là song sinh. Khi còn nhỏ, có người hạ độc hại người, chính muội muội đã ăn nhầm đĩa bánh ngọt đó... thay người chịu nạn.”
Ta ngơ ngẩn nhìn: “Nàng ấy... trông giống ta quá.”
“Quả là có vài phần giống.”
Vũ Dương cẩn thận cất cuộn tranh đi, thở dài một tiếng.
“Vương gia vẫn luôn day dứt chuyện này, thành ra một tâm bệnh. Oản Oản tiểu thư, cứ xem như người không biết đi.”
Hắn lắc đầu, cười tự giễu.
“Ta nói với người những điều này làm gì, người có hiểu…”
“Ta hiểu mà.”
Hắn sững lại.
Ta nghiêm túc nói: “Đại ca ca mất muội muội, ta mất ca ca. Bây giờ chúng ta ở cùng nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-den-lam-muoi-muoi-cho-ngai-day/5076059/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.