“Nhưng Thu Ý không cần phải dỗ dành, còn ca ca... đã không cần ta nữa rồi.”
Tống Vân Diễm cúi người ôm ta lên.
“Oản Oản, từ nay về sau, không ai có thể bắt muội phải chia sẻ thứ gì, càng không ai có thể lừa dối khiến ta không thích muội.”
“Chiếc chong chóng này là của muội. Ta, cũng là đại ca ca của muội.”
Ta mừng thầm: “Tốt quá rồi... Ta có hai chiếc chong chóng!”
Anan
Tống Vân Diễm...
Kinh thành phồn hoa hơn ta tưởng tượng.
Tin tức Tĩnh Vương hồi kinh truyền đi rất nhanh, lễ vật từ các phủ lũ lượt đưa vào, có rất nhiều thứ lạ lẫm ta chưa từng thấy.
Chưa đầy nửa ngày, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đồn thổi.
Vị Diêm Vương mặt lạnh kia, vậy mà lại nhận một nghĩa muội.
Buổi chiều, một vị tỷ tỷ xinh đẹp mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ thẫm hăng hái xông vào hoa sảnh, đôi mắt lấp lánh nhìn ta.
“Đại ca, huynh nhặt được bảo bối nhỏ này ở đâu thế? Sinh ra thật xinh đẹp.”
Nàng ấy đưa tay định nhéo mặt ta.
Tống Vân Diễm dùng tay cản lại: “Thu hồi móng vuốt của muội lại.”
Nàng ấy bĩu môi, rụt tay lại, nhưng vẫn cúi xuống gần ta: “Tên là Oản Oản đúng không? Ta là Ngũ tỷ tỷ của muội.”
“Là người bị Thẩm Tĩnh Chi vứt bỏ.”
Tống Vân Diễm lạnh nhạt nói.
Ngũ công chúa? Lúc này ta mới nhận ra thân phận của nàng ấy, mở to mắt, tò mò đ.á.n.h giá.
“Thẩm Tĩnh Chi? Hắn chẳng phải chỉ có một muội muội thôi sao? Lại từ đâu chui ra một đứa nữa?”
Tai ta dựng thẳng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-den-lam-muoi-muoi-cho-ngai-day/5076060/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.