Tống Vân Diễm nhặt một đồng tiền lên, xoay tròn giữa các ngón tay.
"Bọn họ không cần muội nữa sao?"
Người hỏi.
Ta gật đầu.
"Vậy ta muốn muội."
Người thu đồng tiền vào lòng bàn tay, ngước mắt nhìn thẳng ta.
"Muội phải nghĩ cho kỹ, là tự muội bỏ tiền mua ta làm ca ca của muội đấy. Đã mua rồi, không được phép hối hận."
"Nếu dám hối hận... ta sẽ ăn thịt muội."
Ta sợ hãi rụt người lại, rồi lại nhớ ra điều gì, nhỏ giọng nói: "Ca ca là Bồ Tát, Bồ Tát không ăn thịt người."
Người luôn nói muốn ăn thịt ch.ó trắng nhỏ, nhưng quay đầu liền sai người hầm chân giò lớn cho nó.
Khóe môi Tống Vân Diễm dường như cong lên, rồi người quay sang dặn dò Vũ Dương.
"Đi dọn dẹp một căn phòng."
"Và mời một đại phu tới."
Lúc đại phu đến, ta đã ăn hết một đĩa Quế Hoa Cao.
Lão đại phu cẩn thận bắt mạch, lại nhẹ nhàng ấn vào vết sẹo cũ trên trán ta, trầm ngâm hồi lâu mới mở lời.
"Vết thương ở đầu của tiểu thư tuy nặng, nhưng nếu được chăm sóc kỹ lưỡng, kết hợp với châm pháp độc môn của Lạc Thần Y... chưa hẳn đã không có cơ hội khỏi hẳn."
Vũ Dương nghe vậy mắt sáng lên: "Vương gia, vị cao đồ của Lạc Thần Y đó, hiện giờ chẳng phải đang ở trong cung chữa bệnh cho Hoàng hậu nương nương sao?"
Tống Vân Diễm không nói gì .
Ánh mắt người rơi xuống khóe miệng ta còn dính bánh vụn, người đưa tay dùng ngón cái lau đi.
"Viết thư về Kinh thành."
"Bảo đồ đệ đó mời sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-den-lam-muoi-muoi-cho-ngai-day/5076058/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.