Lúc trở lại Thánh Đức đã là ban đêm, hôm nay sáu người không những ănuống no say, mà còn thuận đường đi dạo chợ đêm, thoải mái vô cùng. Nhưng khi các nàng vừa bước vào sân đã cảm thấy một luồng oán khí cường đạitừ trong phát ra. Bốn người Cung Tuyết nhìn nhau một cái, vẻ mặt kinhdị, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, các nàng thức thời dừng chân lại, còn thuận tiện lôi Mộc Ngư đi. Vũ Nhạc đứng một hồi không nghe thấy độngtĩnh gì, quay đầu lại nhìn, phát hiện ra trong sân còn sót lại mìnhnàng. Dưới ánh trăng, nàng không được tự nhiên giật giật khóe miệng:“Đừng đùa nữa, lớn tuổi như vậy rồi, còn muốn chơi trốn tìm sao?”
Ở trong nhà, nam nhân đang hờn dỗi nào đó vừa nghe thấy thế, đôi mắtlạnh lùng thoáng qua vẻ không thoải mái: “Nữ nhân này, lại không nhận ra hơi thở của ta.” Suy nghĩ một chút, ngón tay thon dài nhẹ búng ra, haingười ngay lập tức ở trong Linh Giới. Vũ Nhạc đột nhiên bị thay đổi chỗđứng, rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng xoay người, nhìn thấy nam tửyêu nghiệt đang đứng dựa vào thân cây, đôi môi đỏ mọng khó chịu conglên: “Ngươi đúng là không coi mình là người ngoài, nơi này là địa bàncủa ta, tại sao ngươi lại không biết nghĩ vậy? Linh Tiểu Giới, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Bóng người màu tím của Tiểu Giới lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt Vũ Nhạc, nhìn bộ dạng dữ tợn của Vũ Nhạc, không nhịn được rụt cổ lại: “Chủ nhân…”, lắp ba lắp bắp.
“Ngươi còn biết ta là chủ nhân của ngươi? Người đàn ông này, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623515/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.