Lại nói tới Hỏa Băng Dịch, Mục Dương, Nam Cung Ngọc Thần, Tả Nguyên Kỳ,Cổ Mặc, năm người ra khỏi trà hương lâu không tìm được tung tích giainhân. Năm người vừa tiếc nuối, vừa chậm rãi bước trên đường phố, xungquanh họ là các thiếu nữ đang trợn to hai mắt, bộ mặt hồng nhuận nhìnbọn họ. Năm người họ chẳng những mắt nhìn thẳng, mà còn không nhịn đượccười nhạo: “Bây giờ những nữ nhân này càng lúc càng lớn mật vậy?” “Thôixin đi, đó đều là thiếu nữ có được hay không, cái gì mà nữ nhân? Nóithật khó nghe.” “Còn có, đừng có làm ra vẻ ông cụ non nữa, ngươi lớn lắm sao? Chỉ mới là tiểu tử mười sáu tuổi mà thôi.” “Này, đó không phải làcác cô nương chúng ta vừa thấy sao?” Mục Dương kinh ngạc chỉ về phíatrước cách đó không xa sáu vị giai nhân, nhìn sang Băng Dịch đi bêncạnh. 
Hỏa Băng Dịch theo tầm mắt nhìn theo, khóe môi cong lên: “Không sai,chính là các nàng, hóa ra là đi mua y phục, không trách chúng ta tìmkhông được, đi, đuổi theo.” Dứt lời, bóng dáng màu xanh lóe lên, đuổitheo. 
“Chậc chậc, lần đầu chúng ta thấy Hỏa thái tử nóng lòng như vậy, khôngbiết hắn coi trọng vị nào?” Đôi mắt Nam Cung Ngọc Thần khẽ nheo lại, vẻ u ám thoáng qua trong mắt. 
Cổ Mặc thản nhiên nhìn sang hắn một cái, chậm rãi đi theo. 
Sau khi ra khỏi Danh Y phường, sáu người Vũ Nhạc vừa đi mua đồ ăn vặtven đường, vừa tò mò nhìn xung quanh, trong lúc vô thức đã mang đầy thức ăn trên tay. Mộc Ngư thấy chòi nghỉ mát cách đó không xa, vội vàng nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623514/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.