Lần này, Vũ Nhạc không đạp hắn xuống giường, nhìn sắc mặt hắn thật sựmệt mỏi, cũng không đành lòng nói: “Mệt rồi thì nằm ngủ đi!” “Nàng không đuổi ta đi nữa sao?” Khóe miệng Thiên Duật Dạ cong lên, đong đầy dịu dàng, thấy nàng dịch dịch về một bên, nhíu mày hỏi tiếp: “Nàngnghiêm túc sao?” Vũ Nhạc không nhịn được nữa, lườm một cái: “Muốn tin hay không tùyngươi, không ngủ thì cút ngay đi!” Nàng trở mình, mặt hướng vào trongtường, không thèm…để ý tới hắn nữa. Nam nhân cười thầm một tiếng, vén chăn lên, dứt khoát bò lên giường,dùng một tay ôm nàng vào trong lòng: “Không ngờ nương tử lại biết đaulòng cho ta, có những lời này của nàng, dù mệt tới chết, cũng đáng giá.” Vũ Nhạc nghe hắn nói vậy, cả người cứng đờ, rồi chậm rãi nghiêng đầusang, nhìn khuôn mặt tuấn dật gần trong gang tấc, cuối cùng không nhịnđược mở miệng hỏi: “Ngươi…Rốt cuộc đang bận rộn việc gì?” “Bận rộn chuẩn bị chung thân đại sự của chúng ta, đều tại nàng nha đầunày ở kiếp trước rải hoa đào qua nhiều, những thứ đào hoa kia đúng là âm hồn bất tán, gia đang tiêu diệt từng chướng ngại một, sẽ không để bọnhọ được như ý.” Nam nhân nói tới những đào hoa thối tha kia, tựa hồ làcắn răng nghiến lợi. Vũ Nhạc nghe hắn nói, tự động lựa chọn không nhìn,thì ra náo loạn một hồi, là ăn dấm chua sao, thật không thú vị nha! Tiếng hít thở đều đều nhanh chóng vang lên bên tai, lông mày nam nhâmnhíu lên, nữ nhân này, sao vừa nằm lên giường đã ngủ rồi chứ? Hắn vuốtve làn da mịn màng như em bé của nàng, lắng nghe hơi thở đặc biệt ngọtngào của nàng, cánh tay của nam nhân cứng lại, đời này, sẽ không để nàng rời xa ta, mười kiếp chia lìa, đúng là muốn ép người đến điên rồi! Cảm giác được người trong lòng không thoải mái, Thiên Duật Dạ điều chỉnh lại lực đạo thích hợp, Vũ Nhạc vô thức cọ cọ đầu, rồi sau đó vùi sâutrong lòng hắn, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp. Nam nhân nhìn dung nhanxinh đẹp của nàng, cảm giác thoải mái vô cùng làm hắn vui vẻ cong khóemôi, hồi lâu sau mới thiếp đi. Hai người này ngủ một giấc suốt một ngày một đêm, cho đến sáng sớm ngàyhôm sau, Vũ Nhạc tỉnh lại, chợt cảm giác cổ không thoải mái, quay đầunhìn sang thấy khuôn mặt tuyệt mĩ của Thiên Duật Dạ ngay trước mắt, nàng hít một hơi lạnh, nam nhân này, đúng là da mặt dày, cư nhiên lại ở lạiđây lâu như vậy? Nhìn sắc trời một chút, tựa hồ đã qua một lúc lâu, nàng từ từ ngồi dậy,dùng sức dậy đẩy cánh tay đang đặt lên bụng nàng ra, vừa mới chuẩn bịxuống giường, cánh tay dài của nam nhân vươn ra, ôm lấy eo thon củanàng: “Trời còn sớm mà, ngủ tiếp đi.” “Không được, ta còn phải huấn luyện! Muốn ngủ thì ngươi ngủ đi!” Vũ Nhạc cau mày, tách cánh tay của hắn ra, trực tiếp nhéo lỗ tai của hắn: “Maubuông tay, trời không còn sớm, ngươi cũng nên đi thôi.” Thiên Duật Dạ vô cùng không muốn mở mắt, buồn bã nhìn Vũ Nhạc, bất đắcdĩ buông nàng ra, chậm rãi ngồi dậy, bộ dáng suy sụp mệt mỏi lại làm VũNhạc nhất thời nhìn ngây người: “Nương tử, vi phu đẹp không?” “Đẹp lắm, ngươi đúng là nam nhân chuyên đi quyến rũ nữ nhân!” Vũ Nhạc nhướn mi mắt, khóe miệng cong lên. “Vi phu chỉ cần có thể quyến rũ nàng là được, mấy nữ nhân khác muốn điđâu đó, ta cũng không quan tâm.” Thiên Duật Dạ nở nụ cười nguy hiểm nhìn Vũ Nhạc: “Hôn chào buổi sáng vi phu được không?” “Ta không biết ngươi lại háo sắc như vậy, hả? Tính luyến đồng sao? Đừngquên, bây giờ bản tiều thư mới mười hai tuổi, mươi hai tuổi còn chưa cập kê!” Giọng nói Vũ Nhạc hơi trầm xuống, khó chịu nhìn chằm chằm nam nhân đáng chết. “Hả…Là vi phu không đúng, cho nên quên mất, vậy…Sẽ chờ nàng cập kê.” Nam nhân khó chịu vuốt vuốt ấn đường, thời gian quỷ quái này, không biếtcòn phải chờ bao lâu? “Ngươi nhanh lên một chút, ta còn muốn gọi người vào đây!” Vũ Nhạc nhìndáng vẻ chậm chạp của nam nhân, nhịn không được nóng lòng nhắc nhở. “Làm sao vậy?” Nam nhân ưu nhã ngáp một cái, không để ý hỏi. “Làm sao à? Không gọi người đi vào, ta làm sao mặc được y phục!” Y phụchôm qua không thể mặc lại, vốn đang rầu rĩ vì y phục, đột nhiên nàng nhớ tới đang ở trong không gian, y phục trong này cũng rất nhiều, nhưng mấu chốt chính là, y phục ở thời đại này, nàng không biết mặc nha! “Ta giúp nàng mặc!” Vũ Nhạc không hề nói ra, nhưng nam nhân thông mìnhvừa nhìn qua đã biết là vì sao, đặc điểm này, thật quá giống nàng! Hắnnói xong, chưởng phong lướt qua, hai tủ quần áo lớn bỗng nhiên hiện ratrước mắt. Nam nhân mặc đồ lót, từ từ đi xuống giường, đứng trước tủquần áo treo rất nhiều y phục màu tím đủ loại, nhìn Vũ Nhạc: “Nàng thích bộ nào?” Lúc này Vũ Nhạc ngoài khiếp sợ cũng chỉ là khiếp sợ, làm sao nàng lạikhông biết nơi này có nhiều y phục như vậy? Hơn nữa từng món đều tinh tế như vậy? Từng bộ từng bộ y phục màu tím tinh xảo, trong nháy mắt nàngcảm thấy choáng váng: “Ngươi…Làm sao biết nơi này…?” “Ta đã nói rồi, chúng ta là vợ chồng, nơi này cất giữ y phục của nàng,rất bình thường mà? Những y phục treo trong tủ này đều là vì ngươi màchọn lựa, đã nhiều năm như vậy, không ngờ vẫn còn cảm giác mới mẻ độcđáo như lúc đầu!” Nam nhân vừa nói vừa lấy ra một bộ trường sam tím đậm, sau khi tùy tiện mặc lên người, quay sang tủ bên trái lấy đại một bộ yphục màu hoa Violet, đi về phía giường. “Chọn cái này đi, ta thay y phục cho nàng.” Sau đánh giá bộ y phục từtrên xuống dưới, nam nhân khẽ mỉm cười: “Mặc dù bây giờ vóc người nàngcòn hơi gầy, mặc bộ này có chút rộng, nhưng không ảnh hưởng gì, đứng lên đi, còn ngồi ngây ở đó làm gì?” Vũ Nhạc nhìn khuôn mặt như chạm ngọc của Thiên Duật Dạ, trong khoảngthời gian ngắn không biết phải nói gì, một lúc lâu sau, nàng nhịn khôngđược hỏi: “Ngươi…Cư nhiên lại biết mặc y phục của nữ nhân?” *Chương 073.2: “Ừ, ai bảo ta lại gặp phải nữ nhân lười như thế đây? Trước kia, y phụccủa nàng đều do ta mặc, nếu nàng đã quên thì ta cũng không ngại nhắc lại cho nàng biết.” Nam nhân nhướn lông mày, trong ánh mắt lộ rõ vẻ dịudàng. “Ách…Ngươi nói, trước đây ngươi, à không, là ta trước đây đều để chongươi giúp ta mặc y phục sao?” Vũ Nhạc tựa hồ không tưởng tượng nổi mộtđại nam nhân cư nhiên lại vì một nữ nhân mặc y phục, vậy…Nam nhân này,cũng quá hoàn hảo rồi? “Ừ, nàng luôn nói y phục nữ nhân rất phiền phức, không đơn giản như ởhiện đại, mỗi ngày đều nói muốn chết vì mấy thứ phiền toái đó, tóm lại,nàng rất ghét việc mặc y phục.” Thiên Duật Dạ vô tình làm cho Vũ Nhạccảm thấy một tiếng vang dội lại: “Ngươi nói gì? Không đơn giản như ởhiện đại? Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ….Chẳng lẽ trước Yêu Vũ Mị, là mộtngười hiện đại sao?” “Cái gì?” Duật Dạ không nghe rõ, muốn hỏi tiếp, Vũ Nhạc đột nhiên đi vềphía giường, nhìn Thiên Duật Dạ, chăm chú hỏi: “Ngươi rất yêu nàng ấy?” “Đứa ngốc, nàng ấy chính là nàng, nàng chính là nàng ấy! Hai người cácnàng, ta đều yêu.” Vẻ mặt Duật Dạ tràn đầy nhu tình vuốt chóp mũi nàng,có chút không biết nên khóc hay nên cười, hóa ra cái người này đangghen? “Không, không, không, ngươi khẳng định như vậy sao? Chẳng lẽ không sợnhận lầm người? Kiếp trước ta ở nơi nào, thân phận là gì? Ngươi biếtkhông?” Mặc dù các nàng có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng nàng khôngcho rằng nàng là Yêu Vũ Mị, nếu như đối phương cũng là người chuyển kiếp thì sao? Chuyện này có phải chỉ là trùng hợp không?” “Kiếp trước? Kiếp trước nàng là đại tiểu thư phủ Thừa tướng a?” Lúc nàyDuật Dạ mới nhận ra Vũ Nhạc có chỗ không đúng, vội vàng hỏi: “Có phảinàng có chỗ nào không thoải mái không?” “Không có, không có không thoải mái, ngươi chắc chắn sao? Kiếp trước của ta là Đại tiểu thư phủ Thừa tướng?” Nàng rõ ràng là lính đặc chiến ởhiện đại, sao lại là Đại tiểu thư phủ Thừa tướng? Xem ra, hắn thật sựnhận lầm người. “Ta chắc chắn, đương nhiên chắc chắn, nàng là ai, so với bất luận kẻ nào thì ta là người rõ nhất, nếu như ngay cả nàng ta cũng không nhận ra,vậy đúng là sống uổng phí rồi.” Duật Dạ chăm chú nhìn nàng, nội tâm hếtsức khẳng định. “Không, ngươi nhận lầm người, ta mang theo trí nhớ kiếp trước để chuyểnkiếp, rõ ràng ở kiếp trước ta là lính đặc chiến, sao có thể là Đại tiểuthư phủ Thừa tướng đây?” Vũ Nhạc mặt nhăn mày nhó, hy vọng hắn có thểđưa ra một lý do thuyết phục. Lại không nghĩ rằng, Thiên Duật Dạ nghe xong lời của nàng, gập ngườicười một tiếng: “Ha ha, không nghĩ ra, nàng lại mang theo trí nhớ đó tới thân thể này, không trách được, không trách được trước đây ta mất nhiều thời gian như vậy mới tìm được nàng, hắn…Thật đúng là hao tổn tâm tưrồi.” “Ngươi đang nói gì?” Thế nào mà nàng nghe không hiểu cái gì cả? “Vũ nhi, sự thật chính là, năm đó Yêu Vũ mị chính là lấy thân phận línhđặc chiến hiện đại chuyển kiếp đến. Nếu nàng mang theo trí nhớ mà tới,thì càng chắc chắn nàng là Vũ nhi của ta rồi, đây là chuyện không thểnghi ngờ.” Gi ọng nói trầm thấp của Thiên Duật Dạ truyền tới, Vũ Nhạcnhất thời há hốc mồm: “Ý của ngươi là, Yêu Vũ Mị nàng…Chính là lấy thânphận lính đặc chiến xuyên qua tới đây sao?” “Ừ, nàng lúc đó tên là Yêu Ngưng.” Nụ cười của Thiên Duật Dạ càng sâuhơn, nhìn nha đầu này, còn chưa có rõ ràng thân phận của mình. “Yêu Ngưng?” Lần này, Vũ Nhạc coi như hoàn toàn hết hy vọng, nếu là YêuNgưng, vậy thì ván đã đóng thuyền rồi, đây không phải là rất kỳ quáisao? Tại sao nàng lại mang theo cả trí nhớ ban đầu lúc xuyên qua của Yêu Vũ Mị đây? “Ta chỉ có trí nhớ ở hiện đại, chuyện năm đó sau khi chuyểnkiếp, trong đầu ta trống rỗng…” Nhìn Thiên Duật Dạ, Vũ Nhạc kỳ quái cau mày. “Cái này ta hiểu rõ, ở giữa có rất nhiều nút thắt bị người khác cố ý xóa sạch, nàng không cần lo lắng, chỉ cần tu luyện thật tốt, chờ ngày nàngcường đại, mọi thứ sẽ được giải quyết dễ dàng.” Kinh nghiệm mười kiếpđau khổ giữa bọn họ, nhưng khó khăn khốn khổ bên trong, sợ là chỉ cómình hiểu. Mặc dù Vũ Nhạc không có trí nhớ, nhưng thấy Thiên Duật Dạ trước mặt yêuthương mình như vậy, cảm thấy người đàn ông này đáng để phó thác, đã như vậy, không bằng mở rộng trái tim mình, về phần có thể yêu hắn lần nữahay không, nàng không rõ, nhưng có thể toàn lực ứng phó. Sau khi suytính những thứ đó, Vũ Nhạc nghe lời gật đầu: “Yên tâm đi, ta sẽ dần dầncường đại lên.” Nhìn đôi bàn tay lớn của nam nhân thành thục mặc y phục giúp mình, VũNhạc phút chốc đỏ hết mặt, mùi Long Tiên Hương đặc biệt thuộc về hắntràn ngập trên cánh mũi, hai người cách rất gần, lông mi hắn thật dài và cong, làm cho nữ nhân là nàng ghen tỵ mãi không thôi, một người đàn ông cư nhiên lại có lông mi so với nàng còn dài hơn, thật là đáng ghen tỵ! Rất nhanh, nam nhân đã mặc xong bộ y phục nghiêm túc cho nàng, nhìn máitóc hơi rối bù, hắn lại mở miệng: “Ngồi xuống đi, tóc bị rối, ta giúpnàng vén lên!” “Ngươi cũng biết chải đầu?” Lần này Vũ Nhạc đột nhiên cảm thấy tức cười, nam nhân này quá hoàn mỹ rồi? “Đương nhiên, trước đây, việc của nàng, ta chưa bao giờ mượn tay ngườikhác, đều là ta phục vụ nàng, sao thế nương tử, vi phu lợi hại không?”Nam nhân hơi cong môi, động tác thuần thục bay múa trên đầu Vũ Nhạc,thỉnh thoảng xem xét qua kính trang điểm, trên đầu cài trâm hoa cũngkhông ngừng so sánh, bộ dáng kia cực kỳ giống nhà thiết kế ở hiện đại. Sau thời gian một chén trà, Vũ Nhạc nhìn qua gương thấy kiểu tóc thanhnhã tự nhiên, thỏa mãn gật đầu, nàng xoay người nhìn Thiên Duật Dạ, vẻmặt tán thưởng: “Không tệ nha, tài nghệ của ngươi có thể so với nhàthiết kế rồi, làm sao làm được?” “Trong lòng thương yêu, tự nhiên học cái gì cũng nhanh.” Vì nữ nhân của mình, học mấy thứ này, không hề đáng nói. “Nàng ấy, năm đó rất hạnh phúc sao?” Vũ Nhạc nhìn Thiên Duật Dạ, độtnhiên cảm thấy mình rất may mắn, gặp được nam nhân biết yêu thương nữnhân như vậy, đúng là không dễ dàng. “Ừ, đương nhiên, nữ nhân của ta, làm sao có thể không hạnh phúc? Mặc dùmỗi lần bị nàng khi dễ vô cùng xấu hổ, nhưng rất vui vẻ, nam nhân ởtrước mặt vợ mình chịu uất ức, không tính là gì cả, chỉ cần nàng biết ta là hậu thuẫn mạnh mẽ của nàng, như vậy là đủ rồi!” Thiên Duật Dạ thuậntay sửa sang lại mái tóc cho Vũ Nhạc, chỉnh lại y phục cho nàng, tới khi không còn vấn đề gì, mới mặc y phục cho mình. Sau khi thu dọn ổn thỏa,hắn nhìn sắc trời bên ngoài nói: “Được rồi, nàng vội vàng muốn tu luyện, ta cũng tương đối bận rộn, sợ là không thể thường xuyên tới thăm nàngđược. Nàng phải cẩn thận, có chuyện gì nhất định phải liên lạc với ta,biết không?” Vũ Nhạc nhìn hắn không chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, Thiên DuậtDạ thấy thế, kéo đầu của nàng qua, hôn một cái lên trán: “Tự bảo trọng,ta đi đây.” Dứt lời, trường sam màu đen biến mất ở cửa. Vũ Nhạc nhìnbóng lưng của hắn, thật lâu không cách nào bình tĩnh nổi, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Hồi lâu sau, nàng mới ra khỏi không gian. Đám người Mộc Ngư đã ngủ cả,Vũ Nhạc đã ngủ một ngày, không mỏi mệt gì, nàng ngồi xếp bằng xuống,trong đầu lướt qua tuyệt kỹ tu luyện đã nhìn qua một lần, nhắm mắt lại,từ từ nhớ lại, vận động đan điền, bắt đầu tu luyện. Mãi đến lúc phía đông lộ ra mặt trời, Vũ Nhạc mới nhổ ra ngụm khí độc,lúc này nàng mới thu công, mở mắt ra phát hiện đám người Cung Tuyết đãsớm tỉnh dậy. Năm người vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng, nhìn thấy Vũ Nhạctỉnh dậy, rối rít dùng ánh mắt mập mờ nhìn nàng: “Chủ nhân đi rồi ạ?” Vũ Nhạc gật đầu: “Tại sao các ngươi lại sợ hắn như vậy? Ta cảm thấy hắn rất dễ thân cận.” Nghe nàng nói vấn đề ngu ngốc như vậy, Bối Khả trợn mắt, yên lặng xoayngười rời đi, gặp phải chủ tử thiếu thông minh như vậy, thật không biếtlà các nàng đáng thương hay là Thiên chủ tử đáng thương. Mia, Quả Nhiễm sau khi nghe xong cũng rối rít nhíu mày, Vũ Nhạc chỉ cóthể đem hy vọng rơi vào trên người Cung Tuyết. Cung Tuyết do dự một lúc, mới chậm rãi nói: “Thật ra thì, chủ tử chỉ có ở trước mặt người thì vẻmặt mới có thể nhu hòa một chút, ngài ấy…Tính cách của ngài từ trước đến nay đều giống như mây trên trời, làm người khác đoán không ra, ngay cảtính tình cũng vô cùng kỳ quái. Thay vì đi nghiên cứu tâm tư của chủ tử, không bằng chúng ta cẩn thận đối mặt với một người có cảm xúc bất định, khó sống chung.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]