Lần này, Vũ Nhạc không đạp hắn xuống giường, nhìn sắc mặt hắn thật sựmệt mỏi, cũng không đành lòng nói: “Mệt rồi thì nằm ngủ đi!” 
“Nàng không đuổi ta đi nữa sao?” Khóe miệng Thiên Duật Dạ cong lên, đong đầy dịu dàng, thấy nàng dịch dịch về một bên, nhíu mày hỏi tiếp: “Nàngnghiêm túc sao?” 
Vũ Nhạc không nhịn được nữa, lườm một cái: “Muốn tin hay không tùyngươi, không ngủ thì cút ngay đi!” Nàng trở mình, mặt hướng vào trongtường, không thèm…để ý tới hắn nữa. 
Nam nhân cười thầm một tiếng, vén chăn lên, dứt khoát bò lên giường,dùng một tay ôm nàng vào trong lòng: “Không ngờ nương tử lại biết đaulòng cho ta, có những lời này của nàng, dù mệt tới chết, cũng đáng giá.” 
Vũ Nhạc nghe hắn nói vậy, cả người cứng đờ, rồi chậm rãi nghiêng đầusang, nhìn khuôn mặt tuấn dật gần trong gang tấc, cuối cùng không nhịnđược mở miệng hỏi: “Ngươi…Rốt cuộc đang bận rộn việc gì?” 
“Bận rộn chuẩn bị chung thân đại sự của chúng ta, đều tại nàng nha đầunày ở kiếp trước rải hoa đào qua nhiều, những thứ đào hoa kia đúng là âm hồn bất tán, gia đang tiêu diệt từng chướng ngại một, sẽ không để bọnhọ được như ý.” Nam nhân nói tới những đào hoa thối tha kia, tựa hồ làcắn răng nghiến lợi. Vũ Nhạc nghe hắn nói, tự động lựa chọn không nhìn,thì ra náo loạn một hồi, là ăn dấm chua sao, thật không thú vị nha! 
Tiếng hít thở đều đều nhanh chóng vang lên bên tai, lông mày nam nhâmnhíu lên, nữ nhân này, sao vừa nằm lên giường đã ngủ rồi chứ? Hắn vuốtve làn da mịn màng như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623516/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.