Màn đêm buông xuốngrất nhanh, Vũ Nhạc lập tức không chịu nổi. Nàng không nghĩ tới trong ảocảnh này nhiệt độ ngày đêm lại chênh lệch lớn như vậy, có lẽ chừng hơnhai mươi độ, thật sự rất lạnh! Mà ngay cả Thiểm Phi cũng vì hơi ẩm nênngứa mũi, nó hắt xì liên tục. Để sưởi ấm, Vũ Nhạc kiếm cành cây khô, lấy đồ giữ lửa ra đốt lửa. Đống củi cháy lép bép, xung quanh dần dần ấmlên. 
Tiểu Giới và Lạp Lạp ngồi ở trên cây gần đó, vừa ăn đồ ănvặt vừa lắc lắc chân, rất nhàn nhã. Tiểu Giới chép chép miệng, cà lăm cà lăm hỏi Lạp Lạp bên cạnh: “Ngươi nói xem, chủ nhân có tìm được mắt trận không?” 
Lạp Lạp khinh bỉ nhìn nàng, liếc mắt một cái: “Mệt chongươi là nhẫn thần của chủ nhân, ngay cả chút lòng tin này cũng khôngcó? Đừng nói mắt trận, dù là cái trận pháp này nàng cũng có thể giảiđược, chẳng qua người cần có thời gian, hiểu không? Nhìn tình huốngtrước mắt xem, nàng sẽ rất nhanh phát hiện ra mắt trận…” Đồ Lạp Lạp híphíp con ngươi sâu kín, trong mắt xẹt qua tia sáng, Chủ nhân của chúngta, mau mau vùng lên đi! 
“Ai nói ta không tin tưởng chủ nhân? Tachỉ không tin tưởng thực lực yếu ớt bây giờ của người thôi! Tốc độ tuluyện của người yêu nghiệt thế kia, ai dám tranh phong chứ?” Vừa nói tới trình độ biến thái yêu nghiệt của chủ nhân nhà mình, mỗ Tiểu Giới trựctiếp lựa chọn không coi thường, bị đánh gần ngàn năm, nàng thật sự không muốn nhớ lại những chuyện cũ kinh khủng kia, thật sự không nghĩ… 
“Được rồi, lười giải thích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623490/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.