May mắn kiếp trước mỗnữ có biết bơi, rốt cuộc không ngã thê thảm lắm. Nhưng Thiểm Phi khôngmay mắn như vậy, nó đạp đạp trong nước hai lần, nhưng không tìm thấy cảm giác cân bằng, uống vào không ít nước, còn kèm theo tiếng kêu đinh tainhức óc. Vũ Nhạc cau mày nhìn về phía không trung, nơi Đồ Lạp Lạp vàLinh Tiểu Giới đang xem kịch vui, khóe miệng nàng gợi lên nụ cười lạnhlẽo: “Các ngươi không cảm thấy…Nên làm chút gì sao? Nhìn nó không cótiền đồ như vậy, các ngươi rất vui?”
…Người nào không có tiền đồ? Không biết bơi chính là không có tiền đồ? Chủ nhân, công phu nói lời ác độc của người…Cam bái hạ phong!(*)
(*)Cam bái hạ phong: Cam tâm bái phục người khác.
Linh Tiểu Giới bị Vũ Nhạc nhắc nhở như vậy, nó vỗ mạnh vào trán một cái, từtrên đầu ngón tay hiện lên một ánh sáng màu trắng. Thiểm Phi rơi nhẹnhàng xuống bên bờ hồ, bốn chân mềm nhũn, mắt trợn trắng nằm trên đất.Vũ Nhạc bơi về bờ sau nó, hơi tức giận nhìn Thiểm Phi: “Ngươi không saochứ?”
“Có thể không có chuyện gì sao?” Mỗ ngựa đảo mắt, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, thở hồng hộc. Vũ Nhạc tự thấy mất mặt, sờ sờ chóp mũi. Nàng tiến vào Linh Giới thay bộ quần áo màu tím nhẹ nhàng. Khi đira, nàng nhìn xung quanh bốn phía một chút, hơi mê mang nhìn Lạp Lạp vàTiểu Giới: “Đây là nơi nào? Hình như không phải chỗ vừa đi ra khỏi quanđạo.” Ngay phía trước nàng có một dòng sông rất rộng, nước sông chảyxiết, mà bốn phía trừ cây cũng chỉ là cây. Thì ra bọn họ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623491/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.