Hai canh giờ sau,một người một ngựa mệt mỏi đứng yên một chỗ. Vũ Nhạc nhíu chặt hàng lông mày, bất mãn nhìn lên quà cầu nhỏ trên không trung, “Chẳng lẽ chúng tarơi vào trận pháp rồi? Nếu không thì tại sao hai canh giờ rồi vẫn cònlượn quanh chỗ này? Không được, không đi nữa, còn chưa tới học việnchúng ta đã chết nóng, Phi nhi, qua dưới tán cây kia…” Thiểm Phi đạp đạp chân, rất nghe lời tiến tới phía bóng cây, hôm nay, thật sự quá nóng. 
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Vũ Nhạc đứng dậy tìm nước, lúc này nàng mới phát hiện không có nước. Nàng liếm liếm môi khô, nhíu mày quan sát tình hình xung quanh: Bọn họ vừa mới ra khỏi quan đạo đã đi tới chỗ này, về phầnđi vào bằng cách nào thì đúng là nàng không chú ý. Nếu nàng đoán khôngsai thì nơi này rất có thể là ảo ảnh trong truyền thuyết, một loại trậnpháp cao siêu, nếu không tìm thấy mắt trận thì bọn họ có thể chết đói ởđây. Bốn phía là núi cao hơn so với mực nước biển hơn bốn ngàn mét, vịtrí của nàng là khe núi trong bình nguyên. Cây cỏ ở nơi này nhìn rấttươi tốt, mặc dù không có nước. Thiểm Phi đang bập bập miệng nhấm nhápcỏ non. 
Vũ Nhạc đi lại xung quanh, phát hiện cấu tạo và tính chất đất đai ở nơi này rất tơi xốp, ẩm ướt, đây chẳng phải cho thấy nướcngầm rất nhiều hay sao? Nghĩ tới khả năng này, nàng đặc biệt hưng phấnchạy tới bên cạnh Thiểm Phi, vỗ vỗ đầu nó: “Được rồi, trước hết đừng ănnữa, chút nữa có thời gian sẽ cho ngươi ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623489/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.