Vũ Nhạc nhíu mày, saonam nhân này lại thành thật như vậy, nhưng tướng mạo của hắn càng làmnàng kinh ngạc, tuyệt đẹp, vẻ đẹp khiến người thần đều căm phẫn. Chỉ cóđiều, trong mắt nàng, loại người xinh đẹp, cùng lắm chỉ là thân xác mụcnát mà thôi, kì thực còn không bằng vàng. 
“Nếu đã nhìn đủ, nênđem ánh mắt ngươi dịch chuyển đi, có hiểu lễ phép là gì không?” Nếukhông vì hắn cùng ca ca có chuyện cần trao đổi, nàng còn muốn thêm phầnác liệt để hắn trực tiếp cút đi. Nàng khó chịu trừng mắt nhìn hắn mộtcái, rồi đặt mông ngồi xuống ghế trên, cầm chiếc đũa gõ gõ mặt bàn, aioán nhìn Mộ Dương còn đang ngẩn người: “Ca ca, ta đói bụng!” 
Nhạc Mộ Dương cố nén kích động muốn đánh một chưởng xuống mỗ nữ, xấu hổ nhìn Thiên Duật Dạ: “Thiên huynh đệ, thật xin lỗi, muội muội của ta đượcnuông chiều quá mức, nếu có chỗ nào đắc tội, mong huynh thông cảm cho.” 
“Không sao, ngồi xuống đi.” Giọng nói dịu dàng lễ độ nhạt nhạt quét qua, NhạcMộ Dương gượng cười ngồi xuống, dùng sức gõ một cái vào đầu mỗ nữ: “Muội đàng hoàng một chút cho ta, vị này chính là thần tài của chúng ta đó!”Vừa nghe đến thần tài, tinh thần Vũ Nhạc lập tức tỉnh táo lại, vừa địnhmuốn hỏi cái gì, lại bị lời nói kế tiếp của nam nhân đáng gãy: “BăngHồn, mang thức ăn lên.” “Vâng, thưa Chủ nhân.” Một âm thanh lạnh nhưbăng vang lên từ ngoài cửa, kỳ quái, vừa rồi ở bên ngoài không có ainha! 
Chỉ một lát sau, đồ ăn đều được mang lên. Vũ Nhạc đã đói tới mức ngực dán vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623474/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.