Đi theo Mộ Dương vàonhã gian ở lầu hai, đột nhiên Vũ Nhạc bị một cảm giác đặc biệt vâyquanh. Mà tiểu hồ ly nào đó đang vùi đầu trên vai nàng cũng mở to haimắt, bộ lông trắng như tuyết dựng lên như bị điện giật, hai móng vuốtnhỏ bám chặt lấy y phục của Vũ Nhạc. Cảm thấy Lạp Lạp có vẻ căng thẳng,Vũ Nhạc đang định mở miệng hỏi thì lại bị tiếng cười sang sảng của MộDương cắt ngang: “Ai nha nha, Thiên huynh đệ, thật sự xin lỗi, vừa rồi ở trên đường có việc trì hoãn nên mới tới chậm, mong huynh không thấyphiền lòng!”
“Không sao cả, huynh ngồi đi!” Giọng nói trầm thấpthanh nhã vừa vang lên, cả người Vũ Nhạc bỗng nhiên run rẩy một cái. MàLạp Lạp nghe xong những lời này, càng thêm căng thẳng từ trên vai VũNhạc rơi xuống đất. Cùng với tiếng kêu “trời ơi” của mỗ nữ, tiểu hồ lyđã ngã trên mặt đất nhìn rất nhếch nhách, ánh mắt nó run rẩy nhìn VũNhạc. Vũ Nhạc nhìn đôi mông nhỏ của nó, có chút buồn cười nói: “Ngươilàm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Có phải rất lạnh hay không? Ngươi run cái gì chứ?”
Mỗ hồ ly có chút tiếc hận rèn sắt khôngthành thép, trừng mắt nhìn chủ nhân nhà mình một cái, rồi sau đó cảngười run lên, di chuyển về phía cửa. Nơi này nó không thể ở được nữarồi, nhất là lại bị mỗ nam nhân nhìn thấy nó ở trên bả vai ái thê củahắn, nó không phải muốn chết sao?
Nhưng nó còn chưa đi được haibước đã bị mỗ nữ xách lên, nâng nâng thân thể mềm mềm, nhìn thẳng vàomắt nó: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623473/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.