“Cô nương, ta khôngphải muốn lừa gạt ngài. Qủa thật bởi vì Nhạc thiếu gia, Nhạc tiểu thư đã đặt phòng trước, hơn nữa cũng đã có khách ở trong phòng chờ. Lão hủ mởtiệm buôn bán, sao lại cự người ngoài ngàn dặm đây? Cô nương, ngài đếnthật không đúng lúc, nơi này quả thật không có nhã gian trống.” Chưởngquầy vừa nghe nữ tử kia nói, vội vàng chạy tới, cúi người xin lỗi. Tuyrằng bọn họ làm đúng, nhưng Hồng Tiếu Trai là nơi nào? Có thể là lão đại của kinh thành, không có chút tài năng thì làm cách nào đứng vững đượcđây?
Nghe chưởng quầy nói vậy, sắc mặt thiếu nữ hòa hoãn lại, nhưng vẫn hoài nghi nhìn hắn ta: “Ngươi nói là thật?”
“Đúng vậy, từng câu đều là thật, làm sao lão hủ có thể lừa cô nương chứ!”Chưởng quầy lau mồ hôi lạnh trên trán, nha đầu này xem ra cũng không dễchọc nha!
“Hừ, biết thế là tốt rồi. Nếu đã như vây, tại hạ vừađắc tội, xin hai vị thông cảm.” Dứt lời, thiếu nữ áo vàng xoay người vềphía hai huynh muội Nhạc gia mỉm cười. Vũ Nhạc nhìn mắt phượng mày ngài, lông mày kẻ đen, dung nhan mỹ lệ như bức tranh trước mắt, rốt cuộc nàng nhịn không nổi cảm thấy khẩn trương, giữ chặt tay thiếu nữ áo vàng,kích động hỏi: “Ngươi là Ngữ nhi sao? Ngữ nhi, là ngươi sao?”
Ánh mắt thiếu nữ áo vàng chợt lóe lên, hơi nhíu mày nhìn Vũ Nhạc: “Cônương, ngài nhận lầm người rồi? Bổn cô nương không gọi là Ngữ nhi.”
Khóe môi Vũ Nhạc cứng đờ, có chút không tin lắc đầu: “Không, không có khảnăng, sao có thể không phải chứ? Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-qua-khi-phach-vuong-phi-muon-vung-len/1623472/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.